Kịch bản rất dài, xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo, Trình Mộc Quân không thể nhìn thấy hay cảm nhận được gì.
Y không sợ mình bất động, bởi vì trong chuỗi sinh mệnh dài đằng đẵng của Trình Mộc Quân, từ khi bắt đầu có ý thức y đã không thể động đậy.
Suy cho cùng y cũng là cây trúc, cho dù có ý thức nhưng chưa hóa hình thì cũng là chỉ có thể chờ những ngày nổi gió mới có thể chuyển động.
Chỗ duy nhất khiến Trình Mộc Quân không thoải mái đó là quá lạnh, dù là trúc nhưng y không thích những nơi lạnh giá.
Y đắm chìm vào việc đọc kịch bản, thuận tiện nhớ lại những gì đã trải qua trong thế giới này.
Cửu Châu giới phân hai đạo chính tà, chính đạo có một tông hai các ba môn bốn phái, một tông đó là Thái Huyền Tông, là môn phái chính đạo cường thịnh nhất trong Cửu Châu giới.
“Trình Mộc Quân” còn là trưởng lão Phân Thần kỳ có địa vị tối cao trong Thái Huyền Tông.
Tất nhiên, trong tiểu thuyết thì trưởng lão Phân Thần kỳ này nọ chẳng qua chỉ là đùi vàng hoặc là chướng ngại của vai chính lúc còn chưa trưởng thành mà thôi.
“Trình Mộc Quân” thì lợi hại rồi, y vừa là đùi vàng vừa là chướng ngại, đơn giản mà nói, y là đùi vàng trên con đường sự nghiệp mà cũng là chướng ngại trên con đường tình cảm của vai chính.
Song thân của “Trình Mộc Quân” là đại năng1 cảnh giới Hợp Thể.
Phụ thân y lấy thân tuẫn đạo2 trong trận chính ma đại chiến, đồng quy vu tận với mười tên Ma Tôn mới có thể ngăn chặn lần đánh chiếm Cửu Châu giới của Ma giới, mà mẫu thân y cũng trọng thương trong trận đại chiến, sau khi gắng gượng trở về tông môn hạ sinh “Trình Mộc Quân” xong cũng ngã xuống.
⌕ (1), (2)
Là một đứa con côi của hai vị đại năng cứu vớt muôn dân trăm họ ở Cửu Châu giới, từ khi còn nhỏ Trình Mộc Quân đã có địa vị tối cao trong tông môn.
Bản thân y cũng thiên phú trác tuyệt, chưa đến trăm tuổi đã đột phá cảnh giới Phân Thần, là thiên tài ngàn năm có một.
Nhưng mà, ngay tại lúc đột phá, nguyền rủa từ trên người mẫu thân y chuyển đến lại bất ngờ bùng phát hóa tan đạo cốt của y.
Thái Huyền Tông ra sức tiêu hết vô số thiên tài địa bảo mới giúp y giành lại được cái mạng.
Mệnh đã giữ, nhưng tu vi Trình Mộc Quân không thể thăng tiến được nữa.
Đường đường là một đạo quân Phân Thần, một thân kiếm thuật tuyệt diệu lại không thể sử dụng được linh lực, một khi vận linh lực thì thể xác gầy yếu dị thường sẽ không chịu nổi, nhẹ thì hộc máu, nặng thì hôn mê.
Kể từ đó “Trình Mộc Quân” không còn tâm tư nghĩ đến đột phá nữa, quanh năm chu du trong thế giới phàm trần.
Một ngày nọ, y gặp một đám sơn tặc đang tàn sát thôn trang bèn ra tay cứu giúp.
Tuy không thể dùng linh lực nhưng y vẫn còn kiếm thuật vô song, dễ dàng tiêu diệt mấy tên sơn tặc vô nhân tính.
Chỉ tiếc là y tới chậm, toàn bộ thôn trang đã không còn người sống.
Sau khi tìm kiếm một phen “Trình Mộc Quân” tìm thấy người sống sót duy nhất dưới giếng cạn bị tảng đá đè lên.
Đó là Hách Viễn, nam chính của quyển tiểu thuyết này.
Nếu đã là nam chính, đương nhiên là thiên túng chi tài*.
⌕ Chú thích
“Trình Mộc Quân” liếc mắt một cái đã nhận ra tư chất bẩm sinh của Hách Viễn giống mình như đúc, bắt đầu đem lòng yêu mến nhân tài, mang người về tông môn nhận làm đệ tử thân truyền.
Chuyện xưa tới chỗ này đều phát triển rất bình thường.
Sau đó không bình thường ở chỗ, “Trình Mộc Quân” quả thực là moi tim móc phổi ra mà đối xử tốt với vị đệ tử này, sau khi moi hết mười tám năm lại bỗng nhiên sinh ra tình cảm bất thường với đệ tử.
Lúc xem đến đây Trình Mộc Quân cảm thấy có chút không thích hợp: “Không phải cậu nói đây là một quyển tiểu thuyết thăng cấp lưu sảng văn hướng nam* sao? Sư tôn nam yêu đồ đệ nam là cái khỉ gió gì?”
⌕ Giải thích
Hệ thống trầm tĩnh nói: “Cậu không hiểu, đây là một loại trào lưu mới của trang web văn học hướng nam, thu hút độc giả nữ.”
Trình Mộc Quân: “Tôi đúng là không hiểu, bảo sao lúc ấy tôi như bị động kinh đi thích Hách Viễn.
Lúc cứu hắn về hắn mới năm tuổi, vừa đen vừa gầy như con khỉ trụi lông, cho dù là hắn lớn rồi tôi cũng vẫn còn nhớ như in, ánh mắt của tôi không có khả năng thấp đến cỡ đó được.”
Hệ thống: “Đây là nam chính đó, có được hậu cung khổng lồ, mị lực phi phàm, là nam chính chỉ với một khuôn mặt đã có thể khiến người ta u mê quên hết đường về.”
Trình Mộc Quân: “Cái này không được, không phải loại hình tôi thích.”
Hệ thống: “Ai quan tâm cậu thích hay không! Thích của cậu có tác dụng gì sao?”
Hách Viễn trưởng thành quả thật phong thần tuấn lãng, như một viên ngọc bích sáng trong khiến người say đắm.
Toàn bộ tông môn không ít sư tỷ sư muội đạo tâm không vững đều có cảm tình với hắn.
Dưới sự dạy dỗ của sư tôn Hách Viễn một lòng hướng đạo, trong mắt hắn ngoại trừ kiếm đạo ra thì cũng chỉ có hiếu kính sư tôn.
Trình Mộc Quân lại thở dài: “Rõ ràng là một cảnh tượng phụ từ tử hiếu đẹp đẽ, kịch bản các người lại cứ một hai phải làm ba cái thứ ngả ngớn gì đâu không.”
Hệ thống cười lạnh: “Có ngả ngớn thế nào cũng không ngả ngớn bằng cậu.”
Trình Mộc Quân: “Quá khen quá khen.”
Biến cố phát sinh sau lúc động lòng, Hách Viễn theo như lệ thường rời khỏi tông môn ra ngoài du lịch, hắn cứu được một nữ tử trong bí cảnh.
Hai người kết bạn đồng hành rồi nảy sinh tình cảm.
Trong bí cảnh nữ tử xả thân cứu nam chính đang bị mắc kẹt trong tình thế tuyệt vọng, Hách Viễn bị kích thích sau đó bùng nổ cứu người trở về.
Nữ tử bị trọng thương, nam chính dẫn nàng về môn phái cầu sư tôn cứu giúp.
Sư tôn vừa liếc mắt đã nhận ra diện mạo của nữ tử, mắt mũi môi mày có vài phần tương tự với ma tu trong lưu ảnh châu mà mẫu thân y để lại.
Sư tôn cho rằng nữ tử có ý đồ xấu, Hách Viễn lại cho rằng trong bí cảnh nàng hoàn toàn có thể vứt bỏ hắn tự mình đào tẩu nhưng lại không, không thể nào là người trong ma đạo được.
Giữa hai thầy trò sinh ra hiềm khích.
Mà chuyện khiến hai thầy trò đoạn tuyệt chính là, Hách Viễn quyết định mang người trong lòng đến Hồi Xuân Môn cầu thầy trị bệnh.
“Trình Mộc Quân” dẫn theo đội chấp pháp của môn phái bắt nữ tử nhốt vào địa lao trấn áp.
Hách Viễn hoảng loạn trốn thoát, từ đó hắn bắt đầu hoài nghi cái gọi là thiện và ác, đạo tâm dao động.
Xem đến đây Trình Mộc Quân quả thực mặt đầy đau khổ: “Chao ôi, đúng là con sói mắt trắng! Giờ ngẫm lại tôi còn cảm thấy lúc đó mình làm rất đúng.”
Hệ thống: “Cậu đọc kỹ đi, Hách Viễn nghi ngờ sư tôn không chỉ đơn giản là do nguyên nhân này.”
Trình Mộc Quân theo lời hệ thống chỉ nhìn qua, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra Hách Viễn đã quỳ ba ngày ba đêm trước cửa động phủ của sư tôn cầu xin thay nữ tử, không ngờ “Trình Mộc Quân” phát bệnh đưa đi cứu chữa.
Mà Hách Viễn ở bên trong hang động hỗn loạn lại thấy được sư tôn mơ ước hắn.
“Thì ra là thế, khó trách Hách Viễn bỏ chạy, trai thẳng sợ đồng tính.”
Hệ thống: “……, cậu hiểu vậy cũng được.”
Từ đó về sau Hách Viễn bắt đầu hành trình vừa trốn tránh lùng sục của đội chấp pháp vừa đánh quái thăng cấp thu hậu cung.
Mục đích cuối cùng của hắn là trở về tông môn cứu người trong lòng ra.
Dù đã gặp qua vô số mỹ nhân, trải qua vô số hương nồng mê đắm nhưng Hách Viễn vẫn dành lại một vị trí nhỏ trong tim cho nữ tử đầu tiên khiến hắn động lòng.
Trình Mộc Quân: “Eo, thật ghê tởm, đây là cái gọi là vai chính thâm tình sao, thâm tình mở hậu cung làm ngựa giống?”
Hệ thống: “Nam tần và nữ tần* không giống nhau, bên nam tần có thể nhớ mãi không quên thì chính là thâm tình rồi.”
⌕ Giải thích
“……” Trình Mộc Quân nói: “May là tôi giết người ta rồi.”
Hệ thống: “Cậu còn rất đắc ý nhỉ?”
Đúng vậy, bên chỗ cốt truyện của Trình Mộc Quân, nam chính không rời khỏi sư môn lang bạt thiên hạ đánh quái thăng cấp thống nhất hai đạo chính tà gì cả.
Lúc Hách Viễn mang người trong lòng về môn phái cầu xin chữa trị, dẫn tình của Trình Mộc Quân đột nhiên biến mất.
Y xem lại những ghi chép chứng minh mình có tâm tư bất chính với đệ tử trong động phủ, quả thực chẳng khác gì ngũ lôi oanh đỉnh.
Thế mà đúng lúc này Hách Viễn còn tới cửa cầu xin Trình Mộc Quân thả người.
Hai tầng đả kích nặng nề khiến cảm xúc tiêu cực của Trình Mộc Quân bị phóng đại đến mức cực điểm, trực tiếp đâm chết người trong lòng của Hách Viễn bằng một nhát kiếm, sau đó lóc đạo cốt Hách Viễn trước sự chứng kiến của mọi người, y đọa ma phản bội môn phái, từ đó mất tăm mất tích gần một trăm năm.
Lần thứ hai xuất hiện y đã trở thành khách quý của ma đạo.
Mặc dù là người thường, nhưng chỉ cần nhắc tới người đã từng là Chiêu Minh đạo quân ai cũng đều phỉ nhổ một câu.
Kẻ phản bội.
Trình Mộc Quân dùng dăm ba câu kể hết chuyện mình làm cho hệ thống.
Dù sao thì sau khi thế giới sụp đổ bọn họ hoàn toàn không biết được Trình Mộc Quân đã làm gì.
Hệ thống im lìm thật lâu, lâu đến mức Trình Mộc Quân tưởng hệ thống giận y đến chết máy: “Hệ thống, cậu làm sao vậy? Cậu vẫn ổn chứ?”
“Không, không ổn chút nào…”
Trình Mộc Quân nghe ra mấy phần thất hồn lạc phách, dù gì cũng là đồng đội của nhau nên y lên tiếng an ủi: “Không có gì đâu, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.”
Hệ thống đột nhiên bùng nổ: “Kiểm soát kiểm soát rốt cuộc cậu kiểm soát cái gì chứ hứt hứt hứt*, Tần Lý lần trước đã kịch tính trập trùng lắm rồi, vậy mà giờ cậu lại dùng một nhát đâm chết linh hồn cô gái kia, còn mổ đạo cốt của nam chính, cái đầu