Sảnh tầng một của khách sạn là nơi nghỉ ngơi, được thiết kế rất yên tĩnh và thông thoáng.
Phía trong góc có bày mấy kệ sách to và một chiếc ghế sô pha bằng da nâu tạo nên một không gian nhỏ riêng tư để ngồi một mình.
Trình Mộc Quân dừng lại, xoay người bước tới.
“Trợ, trợ lý Trình, cậu không đi lên sao?” Du Thiếu Ninh vội vàng theo sau lại phát hiện cậu đổi hướng.
Trình Mộc Quân: “Không cần đâu, có tôi ở đó các anh cũng không thoải mái mà đúng không?”
Du Thiếu Ninh nhất thời nhớ tới ban nãy Trình Mộc Quân cả buổi ngồi một mình im lặng không hề nói câu nào.
Hắn định nói gì đó lại thấy Trình Mộc Quân đeo lên đôi kính gọng bạc, lập tức trở lại thành trợ lý Trình bình tĩnh và nguội lạnh.
Hắn ngập ngừng nói: “Vậy, tôi lên trước nhé.”
Trình Mộc Quân khẽ gật đầu, lấy máy tính ra bắt đầu làm việc.
Cậu theo thói quen nghề nghiệp luôn mang theo máy tính bên người, thuận tiện để Tần Lý có thể tiến vào trạng thái làm việc bất cứ lúc nào.
Lúc này hệ thống rốt cuộc không nghẹn được nữa: “Vừa nãy cậu khóc thiệt đó hả? Vì sao chỉ cần khóc một chút là Du Thiếu Ninh từ bỏ việc vạch trần cậu? Quá khó tin!”
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm máy tính, vừa làm vừa nói chuyện với hệ thống: “Còn phải cảm ơn cậu cung cấp tin tức cho tôi.”Tần Lý bỗng nhiên tỉnh ngộ, hình như hắn hẳn nên hỏi qua ý kiến của Trình Mộc Quân.
Chỉ là Trình Mộc Quân từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn, chưa từng phản đối bất cứ quyết định nào của hắn.
Nhà lớn như vậy cho bạn bè tá túc cũng không tính là chuyện to tát gì nên hắn không nhớ tới phải hỏi cậu một câu.
Hệ thống: “Rốt cuộc thì tôi cung cấp thông tin gì cho cậu?”Tần Lý do dự một lát, lại nghĩ đến tính cách như Trình Mộc Quân một khi đã nói là có công việc thì thật sự là có việc cần làm.
Hầu như ngoại trừ việc muốn ở cạnh hắn thì những mặt khác Trình Mộc Quân đều vô dục vô cầu.
Nghĩ đến đây Tần Lý gật đầu: “Được, vậy lên ngồi một chút.”
“Lúc trước cậu nói cho tôi có một loại tình yêu gọi là tác thành.
Tuy rằng tôi không hiểu cái gì gọi là tác thành nhưng tôi có thể phân tích được, mục đích chính của Du Thiếu Ninh là khiến cho Tần Lý và Tống Cảnh Thần đến được với nhau.
Tôi chỉ cần ám chỉ cho hắn, nếu tung ra ảnh chụp sẽ gây trở ngại đến việc hoàn thành mục đích của hắn là được.”Hệ thống: “Rốt cuộc thì tôi cung cấp thông tin gì cho cậu?”
Hệ thống nghe xong sững sờ một hồi, bản năng vẫn thấy còn chỗ nào chưa đúng: “Tôi luôn cảm thấy thái độ của Du Thiếu Ninh rất khác lạ, lúc ở sân bay không phải hắn nhìn cậu chỗ nào cũng không vừa mắt sao?”“……” Trình Mộc Quân nhanh chóng mở kịch bản ra xác nhận, phát hiện có vấn đề lớn.
Trình Mộc Quân cười khẽ: “Chà, con người ta cần phải thể hiện sự yếu đuối đúng lúc, giữa hai chúng tôi vốn không có thù hận sâu sắc gì, tôi thể hiện một mặt yếu ớt khác hẳn ngày thường chắc chắn hắn sẽ cảm thấy có lỗi với tôi.
Du Thiếu Ninh chính là ví dụ điển hình của loại người cảm xúc quyết định hành vi, hiểu được cảm xúc của hắn thì có thể khống chế hành động của hắn thôi, rất đơn giản.
Vả lại loại kịch bản chuyển từ tiểu thuyết máu chó này ngoại trừ vai chính ra thì còn lại đều là công cụ hết, cũng không phức tạp gì mấy.”“Nói cái gì?” Tần Lý hơi khó hiểu.
Du Thiếu Ninh: [Đợi chút, tôi xuống ngay đây.]
Hệ thống nghe chỉ cảm thấy Trình Mộc Quân quá đáng sợ, không có trái tim nhưng lại nắm rõ bản tính nhân loại trong lòng bàn tay.
Cậu không có trái tim thì cũng chẳng có gì kiêng kị.Tống Cảnh Thần rất nhanh đã đáp ứng, Tần Lý cũng không từ chối.
“À, không phải, không có gì! Cậu có cần nói với trợ…… trợ lý Trình một câu không?”
Thông thường một người có cá tính mạnh mẽ và lý trí sẽ không thích thể hiện yếu đuối của mình trước mặt người ngoài, sẽ luôn cảm thấy nhục nhã và hổ thẹn.
Nhưng Trình Mộc Quân không có những cảm xúc đó, cậu không ngại sử dụng các loại thủ đoạn khác nhau, hiệu nghiệm càng cao.Hiện tại là tình tiết gì đây? Tần Lý không hề đề cập đến chuyện Tống Cảnh Thần.
Tống Cảnh Thần không dọn đến sống thì mấy cái cốt truyện tiếp theo không thể nào triển khai được nữa.
Hệ thống vẫn chưa phục, nó còn muốn moi ra nhân tính của Trình Mộc Quân: “Sao cậu lại không chịu lên? Kịch bản yêu cầu cậu phải quấn lấy Tần Lý tham gia tụ hội chịu nhục nhã đó, cậu sợ sao?”Tần Lý bỗng nhiên có hơi hoảng hốt không nói được nên lời, hắn nhanh chóng bước qua phá vỡ không khí trầm lặng.
Trình Mộc Quân nhẹ giọng cười một chút: “Chuyện vừa nãy cậu quên rồi? Tôi chướng mắt bộ dạng ngu xuẩn của Tần Lý, đi lên nhìn tiếp bệnh luôn thì được.
Cậu chắc chắn muốn tôi đi lên?”Tần Lý nhẹ nhõm trong lòng, đứng yên tại chỗ cúi đầu để động tác Trình Mộc Quân dễ dàng hơn.
Bọn họ đã quen ở chung, những việc này cũng làm một cách tự nhiên.
Hệ thống: “Nhưng mà cốt truyện……”Đường cong sườn mặt Trình Mộc Quân rất đẹp, mũi thẳng mi dài.
Dưới lớp ánh sáng đó màu tóc của cậu càng thêm có vẻ như màu mực đặc quánh, nước da trắng sứ, cả người như một bức tranh thuỷ mặc, ngay cả không khí xung quanh cậu cũng u tịch lặng yên.
Trình Mộc Quân: “Nếu không thì nhìn thanh tiến trình thử xem?”Tống Cảnh Thần rất nhanh đã đáp ứng, Tần Lý cũng không từ chối, mọi việc cứ như vậy được quyết định.
Hệ thống vừa thấy liền giật mình: “Lên 20% rồi, sao tiến độ của cậu lại nhanh như vậy!”Hệ thống nghe chỉ cảm thấy Trình Mộc Quân quá đáng sợ, không có trái tim nhưng lại nắm rõ bản tính nhân loại trong lòng bàn tay.
Cậu không có trái tim thì cũng chẳng có gì kiêng kị.
“Quá khen quá khen.”Tần Lý lúc này mới nhớ trước khi Tống Cảnh Thần về nước bọn họ đã thương lượng qua, Tống Cảnh Thần sẽ đến nhà hắn ở, không phải do tình ý từ thuở thiếu thời nào đó mà là do một ít nguyên nhân khác.
Trình Mộc Quân thực khiêm tốn.
**
Du Thiếu Ninh vừa đẩy cửa bước vào Tần Lý lập tức nhìn qua.Thân ảnh của hắn vừa khuất Tống Cảnh Thần ngừng một lát sau đó vẫn quyết định đứng dậy đuổi theo.
Kỳ lạ là Tần Lý lại không xuống lầu mà là đi vào toilet cuối hành lang.
“Cảnh Thần đó có đó chi hạ du hiếu ba xuân thì chỉ kiến tha mồi làm tổ.”
Chỉ có một người.
“Trình Mộc Quân đâu?” Tần Lý hỏi.Lòng tràn đầy nôn nóng nghi hoặc, Tần Lý quên mất rất nhiều chuyện, thậm chí xem nhẹ câu nói còn đang dang dở của Tống Cảnh Thần.
Du Thiếu Ninh sờ sờ mũi, không hiểu sao lại hơi chột dạ: “Trợ, trợ lý Trình nói còn có một chút công việc cần hoàn thành, ngồi chờ cậu dưới lầu.”Màu sắc đồng tử của cậu rất sâu, lúc nghiêm túc nhìn người khác luôn có một loại ảo giác bị nhìn thấu tâm tư.
Tiệc trên bàn cũng đã sắp xong, Tần Lý đứng dậy chuẩn bị đi xuống gọi cậu lên.
Hắn mới đi được một bước đã bị người sau lưng kéo về.Du Thiếu Ninh sờ sờ mũi, không hiểu sao lại hơi chột dạ: “Trợ, trợ lý Trình nói còn có một chút công việc cần hoàn thành, ngồi chờ cậu dưới lầu.”
“Ấy, đi làm gì, cậu ta đến đây mọi người đều không thoải mái, giờ biết điều không đi lên quá tốt rồi còn gì nữa.”
Tần Lý cau mày định nói thì bỗng nhiên nghe Du Thiếu Ninh lên tiếng.
“Cậu nói kiểu gì vậy hả?”Tần Lý hơi nheo mắt, hắn đã hơi say, bên ngoài nhìn không ra cái gì nhưng tư duy lại có chút trì trệ: “Quên gì?”
“Không có gì đâu cứ việc rì úp đi nhé bố mày cho phép đấy đọc được thì cứ đọc.”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.
Du Thiếu Ninh bị trúng tà à? Sao tự dưng lại nói đỡ cho Trình Mộc Quân.
Một câu vừa nói xong Du Thiếu Ninh cũng thấy có hơi xấu hổ.
Trước giờ hắn nói chuyện đều không suy nghĩ nhiều, vừa rồi bỗng nhiên nhớ tới biểu tình tự giễu của Trình Mộc Quân nên vô thức buột miệng thốt ra.Du Thiếu Ninh nóng nảy, không rảnh lo ăn nói khéo léo vòng vo: “Chuyện của Tống Cảnh Thần đó, không phải các cậu sống cùng nhau sao?”
Mọi người trong phòng lúng túng.
Tống Cảnh Thần đứng lên nhẹ nhàng hòa giải: “Tiểu Lý, A Phong cũng chỉ là có lòng thôi, lên ngồi một chút là được rồi.
Tớ cũng vừa mới về nước, ngồi một lát sẽ đi ngay.”“……” Tần Lý hơi bất ngờ: “Cái gì?”
Nói cực kỳ hợp tình hợp lý gãi đúng chỗ ngứa, cứu Du Thiếu Ninh ra khỏi bối rối.Tống Cảnh Thần ngồi bên cạnh hắn thấy vậy hỏi một câu: “Cậu sao thế?”
Tần Lý do dự một lát, lại nghĩ đến tính cách như Trình Mộc Quân một khi đã nói là có công việc thì thật sự là có việc cần làm.
Hầu như ngoại trừ việc muốn ở cạnh hắn thì những mặt khác Trình Mộc Quân đều vô dục vô cầu.
Nghĩ đến đây Tần Lý gật đầu: “Được, vậy lên ngồi một chút.”Hương thơm lan đầy trong không khí.
Sau đó mấy người bọn họ lại kéo nhau lên lầu uống thêm chút rượu, Tần Lý nhìn như đã quên mất Trình Mộc Quân, nhưng đến 11 giờ hắn bỗng nhiên đứng lên.Trình Mộc Quân chần chờ một lát, thầm nghĩ xem có nên nhắc nhở một câu hay không, nhưng mà dựa theo thiết lập nhân vật của cậu thì chủ động nhắc đến lại càng không được.
Tống Cảnh Thần ngồi bên cạnh hắn thấy vậy hỏi một câu: “Cậu sao thế?”
Tần Lý: “Sắp đến giờ rồi, phải đi thôi.”
Mấy người bạn hiểu rất rõ thói quen sinh hoạt của Tần Lý, có người cười cười: “Cảnh Thần, bây giờ Tần Lý sống như dưỡng sinh ấy, trước 12 giờ đêm nhất định phải về nhà, kệ cậu ấy đi, chúng ta tiếp tục.”*à nhon xê ô đọc truyện ở trang rì up vui không*
Tần Lý cười một chút: “Ừ, tớ đi trước.”
Thân ảnh của hắn vừa khuất Tống Cảnh Thần ngừng một lát sau đó vẫn quyết định đứng dậy đuổi theo.
Kỳ lạ là Tần Lý lại không xuống lầu mà là đi vào toilet cuối hành lang.
Tống Cảnh Thần bước đến, thấy Tần Lý đang rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong hắn lại lấy từ túi áo khoác ra một cái bình nhỏ xịt lên cổ áo mình một chút.Từ đầu đến giờ Tống Cảnh Thần vẫn luôn ngửi được một mùi gỗ thơm thoang thoảng trên người hắn, quý phái lại mang theo một chút cảm giác lạnh nhạt hờ hững, hoàn toàn phù hợp với khí chất hiện giờ của Tần Lý.
Hương thơm lan đầy trong không khí.
Từ đầu đến giờ Tống Cảnh Thần vẫn luôn ngửi được một mùi gỗ thơm thoang thoảng trên người hắn, quý phái lại mang theo một chút cảm giác lạnh nhạt hờ hững, hoàn toàn phù hợp với khí chất hiện giờ của Tần Lý.Cùng lúc đó thanh tiến độ xuất hiện trong não Trình Mộc Quân, tiến độ 20% hoàn thành vừa nãy bắt đầu lấp lóe ánh sáng đỏ sắp tụt xuống dưới.
Khiến người ta…… tim đập thình thịch.Ở một thời điểm nào đó Tần Lý trầm mê mà chạm vào tóc Trình Mộc Quân, cảm giác hơi lạnh lại mượt mà, đen như màu của bảo thạch.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ là vì hồi ức tốt đẹp nào đó, hiện tại mới thấy…
Tần Lý làm xong xuôi mới nhận ra hình như ngoài cửa có người, hắn quay sang thấy Tống Cảnh Thần đứng đó không biết đang suy nghĩ gì.
“Sao vậy?” Tần Lý hỏi: “Có chuyện gì à?”Tần Lý trả lời: “Thời gian cũng trễ rồi, ngày mai còn phải đi làm, trở về thôi.”
Tống Cảnh Thần tựa như bị dọa: “À không, không có gì, chỉ là thấy cậu so với trước kia đã thay đổi rất nhiều.”
Anh thấp hơn Tần Lý hơn nửa đầu, lúc cuối xuống Tần Lý chỉ có thể thấy đỉnh đầu của anh.
“Cậu……tóc cậu màu nâu nhạt?” Tần Lý cảm thấy không đúng chỗ nào.
Tống Cảnh Thần sửng sốt một chút mới trả lời: “Ừ đúng vậy, màu tóc của tớ trước giờ vẫn hơi nhạt, bà ngoại của tớ là người nước E cậu quên rồi sao?”Hắn kéo Tần Lý qua một bên, thấp giọng hỏi: “Có phải cậu quên cái gì rồi không?”
“Ừm.” Tần Lý chỉ thuận miệng hỏi thôi, hắn quay người rời đi.Cơn say nhẹ khiến suy nghĩ của Tần Lý trở nên cực kỳ đơn giản, bây giờ hắn chỉ còn muốn xác nhận một chút màu tóc của Trình Mộc Quân rốt cuộc là như thế nào, lúc trước tại sao hắn lại cảm thấy cậu trông rất giống Tống Cảnh Thần.
Lúc nãy hắn bỗng nhiên nhớ đến Trình Mộc Quân, màu tóc của Trình Mộc Quân rất đậm, gần như là một màu đen tuyền thuần túy.
Ở một thời điểm nào đó Tần Lý trầm mê mà chạm vào tóc Trình Mộc Quân, cảm giác hơi lạnh lại mượt mà, đen như màu của bảo thạch.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ là vì hồi ức tốt đẹp nào đó, hiện tại mới thấy…Nói cực kỳ hợp tình hợp lý gãi đúng chỗ ngứa, cứu Du Thiếu Ninh ra khỏi bối rối.
Tựa hồ chẳng phải.Lúc ấy Du Thiếu Ninh bèn đề nghị, Tần Lý vẫn còn giữ những món đồ lúc trước của Tống Cảnh Thần, không bằng trước hết cứ đến đó ở đi, khi nào tìm được chỗ thích hợp sẽ dọn đi sau.
Cơn say nhẹ khiến suy nghĩ của Tần Lý trở nên cực kỳ đơn giản, bây giờ hắn chỉ còn muốn xác nhận một chút màu tóc của Trình Mộc Quân rốt cuộc là như thế nào, lúc trước tại sao hắn lại cảm thấy cậu trông rất giống Tống Cảnh Thần.
Lòng tràn đầy nôn nóng nghi hoặc, Tần Lý quên mất rất nhiều chuyện, thậm chí xem nhẹ câu nói còn đang dang dở của Tống Cảnh Thần.
“Tiểu Lý, cậu đi đâu? Không phải nói tớ……”Tựa hồ chẳng phải.
Cửa thang máy khép lại ngăn cách âm thanh bên ngoài lớp cửa.
Tần Lý đi vài bước đến sảnh khách sạn, liếc mắt một cái liền thấy được Trình Mộc Quân.
Cậu đang ngồi bên cạnh cửa sổ, chỗ đó ánh sáng không tốt lắm, chỉ có ánh sáng mờ ảo xuyên thấu từ cửa sổ sát đất và vùng sáng nhợt nhạt phát ra từ chiếc notebook trên đùi.“Trình Mộc Quân aloha xin chào mọi người nha mắc gì qua trang rì up đọc chi cho khổ dị.”
Hắn muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì, lòng rối như tơ vò giơ tay cào loạn đầu tóc, tay còn chưa kịp buông xuống đã nghe Trình Mộc Quân mở miệng.
Đường cong sườn mặt Trình Mộc Quân rất đẹp, mũi thẳng mi dài.
Dưới lớp ánh sáng đó màu tóc của cậu càng thêm có vẻ như màu mực đặc quánh, nước da trắng sứ, cả người như một bức tranh thuỷ mặc, ngay cả không khí xung quanh cậu cũng u tịch lặng yên.“Cậu nhìn cái gì?” Tần Lý dịch chân sang ngăn cản tầm mắt của Du Thiếu Ninh.
Hắn để ý thấy nãy giờ Du Thiếu Ninh vẫn cứ hay nhìn trộm Trình Mộc Quân, nhìn ít nhất năm lần.
Tựa như cậu không hề có liên hệ với bất kỳ ai.Cậu đang ngồi bên cạnh cửa sổ, chỗ đó ánh sáng không tốt lắm, chỉ có ánh sáng mờ ảo xuyên thấu từ cửa sổ sát đất và vùng sáng nhợt nhạt phát ra từ chiếc notebook trên đùi.
Tần Lý bỗng nhiên có hơi hoảng hốt không nói được nên lời, hắn nhanh chóng bước qua phá vỡ không khí trầm lặng.
Trình Mộc Quân đang chìm đắm trong công việc, cậu là một người rất nghiêm túc, nếu cần phải ở lại đây một đoạn thời gian cậu sẽ xử lý thật tốt công việc của mình.
“Trình Mộc Quân.”Tống Cảnh Thần bước đến, thấy Tần Lý đang rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong hắn lại lấy từ túi áo khoác ra một cái bình nhỏ xịt lên cổ áo mình một chút.
Cậu ngẩng đầu, thấy Tần Lý