Dạ Phong Thần ngơ ngác, hắn vẫn chẳng tin chính bản thân mình là một thứ ảo, dạng như AI gì đó.-Tóm lại, anh không phải bạn trai tôi. Anh là một bản thử nghiệm trong phần mềm của tôi!Băng Băng nghĩ lại, nếu nói như vậy thì chẳng phải là cô đang xúc phạm hắn không có danh tính hay sao?-Em không tin anh sao?-Tin không tin thì cũng chẳng liên quan tới tôi. Đi bệnh viện đo nhịp tim là biết ngay chứ gì!Cô nàng bất chấp mọi thứ, mặc quản lời nói của Dạ Phong Thần, xách anh ta tới bệnh viện để xác minh.**30 phút sau...-Bác sĩ, nhịp tim anh ấy có hoạt động"bình thường'' không ạ?Ông bác sĩ im lặng, chỉ nói một câu:-Người sống sờ sờ thế này mà cô còn đưa đi đo nhịp tim. Cô cho rằng đây là người AI à? Hay là một bệnh nhân bị phế não thế?Ông cúi người, rồi vừa cười cợt nói:-Haha, giới trẻ thời nay vui tính quá. Chắc là cô đam mê robot với AI lắm hả? Ngày trước tôi cũng thế đấy, có điều, đừng bắt nạt người sống thế này chứ.-Hả... người sống...?Cô nàng đứng sững sờ.Cô hoàn toàn không tin rằng số liệu trong phần mềm của mình lại biến thành người