10 giờ đêm, cửa nam Viện mỹ thuật Tây Lĩnh.
"Mạnh Trì, cậu không cùng tụi mình trở về khách sạn à?" Bạn cùng phòng hỏi.
Bởi vì vẽ vật thực diễn ra trong một tuần cho nên trường học đã sắp xếp khách sạn ở tạm cho sinh viên ở gần Tây Lĩnh, mỗi phòng là một đơn vị, bốn người một phòng.
Các bạn cùng phòng phát hiện trong thời gian này Mạnh Trì sống về đêm rất nhiều, thậm chí có hai đêm không trở về ký túc xá nhưng Mạnh Trì cũng bình thường không có gì khác lạ khiến các cô muốn hỏi cũng không biết bắt đầu hỏi từ đâu, lo lắng chạm vào chuyện đau lòng bị bạn trai một chân đạp hai thuyền của bạn mình.
Mạnh Trì cảm nhận được các bạn cùng phòng quan tâm mình, nhưng không thể nói chuyện mình với Thẩm Khinh Nhược, cô dừng lại giây lát sau đó mở miệng nói, trong lời nói mang theo an ủi:
"Các cậu về trước đi, bạn...!bạn mình lát nữa đến."
Quan hệ của cô và Thẩm Khinh Nhược là gì?
Thẩm Khinh Nhược là ai của cô?
Khi đang nói hai chữ bạn Mạnh Trì có ngập ngừng nhưng các bạn cùng phòng không để ý điểm này.
Họ từng ăn vài lần cơm với Khương Tư Điềm cho nên bạn trong miệng Mạnh Trì nói đến các cô đinh ninh là Khương Tư Điềm, liền nói:
"Được rồi, tụi mình đi về trước, có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại."
Chờ các bạn cùng phòng đi rồi, Mạnh Trì bắt đầu xử lý suy nghĩ của mình, lúc này cũng mới phát hiện mình hơi khẩn trương.
Lần đầu tiên có tâm trạng mong chờ.
Khu ăn vặt ở phía xa xa truyền tới những âm thanh huyên náo, những con thiêu thân không ngừng lao vào các ngọn đèn đường màu cam, gió đêm mang theo chút ấm áp.
Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng sống động.
Mạnh Trì từng rất nhiều lần tản bộ trong đêm, nhưng tâm trạng lại không giống bây giờ.
Mạnh Trì đứng yên một hồi sau đó định đi tới đi lui thì nghe thấy tiếng ầm ĩ, có bốn người đàn ông say rượu sóng bước cách cô không xa, ánh mắt say lờ mờ của họ nhìn cô, nghiêng nghiêng ngã ngã đi về phía cô.
Thẩm Khinh Nhược vừa kết thúc công việc liền cảm thấy cơn đói kéo tới, vừa nhìn thời gian đã tới chín giờ tối, cô đã bận rộn cả một ngày chưa ăn gì.
Ban đầu định tùy tiện ăn sandwich nhưng khi chơi điện thoại thì vô tình lật lại ảnh chụp đồ ăn ngon mấy hôm trước giận Tạ Trăn giảm cân, ngay sau đó làm con sâu thâm ăn trong cô trỗi dậy, đúng như câu lưỡng bại câu thương.
Sau đó cô gọi điện cho Tạ Trăn, nói xin lỗi đồng thời đưa ra lời mời đối phương ăn đêm.
Gần đây Tạ Trăn giảm cân đến phát cáu, tưởng rằng Tạ Trăn sẽ mắng mình một trận ai ngờ đối phương ỉu xìu nói:
"Chị Thẩm à, chị nên biết chúng ta qua năm là ba mươi rồi, mình bây giờ cảm thấy mình không thay đổi không được, trước đây thả cửa ăn uống, ngày hôm sau vận động là cân nặng sẽ xuống.
Bây giờ thì không, uống miếng nước cũng làm mình mập thêm mấy lạng.
Muốn ăn thì chị ăn đi, mình không hầu được."
Giọng Tạ Trăn mong manh yếu đuối, làm Thẩm Khinh Nhược hoảng sợ:
"Cậu không sao chứ? Sao mình cảm giác một giây tiếp theo cậu sẽ ngất đi vậy."
"Gì? Không chửi cậu cậu không thoải mái hả? Hôm nay mình ăn quá ít, không muốn lãng phí năng lượng với cậu.
Tạm biệt, cúp máy à."
Sau đó không nói thêm liền cúp máy.
Thẩm Khinh Nhược chỉ đành xuống tiệm tiện lợi dưới lầu mua đồ ăn, vừa đi vừa đăng vòng bạn bè, hỏi có ai muốn ra ngoài ăn lẩu không, một mặt muốn ăn lẩu một mặt muốn ăn ảnh chụp đồ ăn ngon, phát phúc lợi đêm cho mọi người.
Quả nhiên toàn lời mắng mỏ.
Làm cô cảm thấy bất ngờ là bạn nhỏ mới kết bạn nhắn cho cô hỏi:
Có rảnh không? Cùng đi ăn lẩu?
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ, hôm qua nhận của người ta nhiều tiền như vậy, đúng lúc có thể mời người ăn ăn để trả tiền lại.
Càng không ngờ bạn nhỏ ở Viện mỹ thuật Tây Lĩnh, trùng hợp cô cũng ở gần đây xử lý công việc, cho nên lập tức trả lời sau đó trở về khách sạn lấy chìa khóa xe, lái xe đến chỗ hẹn là cửa nam.
Xe vừa vào con đường nhỏ cửa nam Thẩm Khinh Nhược đã nhìn thấy bạn nhỏ ngoan ngoãn đứng cách đó không xa, đúng lúc này đối diện bạn nhỏ tự nhiên xuất hiện bốn tên say rượu, có ý xấu đi về phía bạn nhỏ.
Thẩm Khinh Nhược thủ lại nụ cười trên mặt, ấn kèn xe.
Tiếng kèn xe inh ỏi vang lên.
Mạnh Trì giống như linh cảm tương thông, quay sang nhìn về phía tiếng kèn xe.
Trong bóng tối mập mờ, một chiếc xe màu đỏ hào nhoáng chạy tới.
Cánh tay mảnh khảnh của cô gái đặt trên cạnh cửa sổ xe, ló đầu ra, một nửa gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ xuất hiện, cất giọng:
"Nhóc con, còn không mau lên xe."
Vừa rồi Thẩm Khinh Nhược bóp kèn, mấy tên say rượu đã dừng bước, không còn đi về phía Mạnh Trì.
Chờ cô chạy xe qua, mấy tên đó đã đi ra ngoài nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn xung quanh.
Ngược lại thì Mạnh Trì không phải không chú ý mấy tên đó, chỉ là sau khi nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược thì sững sờ, chờ đối phương gọi mình, cô mới kịp phản ứng lại.
Cô đi trong ánh đèn xe sáng chói, bước chân nhanh nhảu, sau đó mở cửa ghế phó lái, nghiêng mình ngồi vào.
Thẩm Khinh Nhược nghĩ tới cảnh vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ, nếu cô tới chậm một bước...
"Chị sao vậy?" Một lát sau, bạn nhỏ nhận thấy sự yên tĩnh kỳ lạ trong xe.
Thẩm Khinh Nhược nói:
"Cảm thấy mình hơi quá đang, hơn nửa đêm lại gọi em ra ngoài ăn lẩu, lần này đi đến hai ba giờ sáng..."
"Không sao..."
Bạn nhỏ còn chưa nói xong, Thẩm Khinh Nhược đã nói tiếp:
"Làm lỡ giấc ngủ phát triển chiều cao của em.
Bạn nhỏ:
"."
Tuy nhìn mặt Mạnh Trì không có biểu cảm gì nhưng Thẩm Khinh Nhược vẫn có thể nhìn ra vẻ cạn lời của Mạnh Trì.
Có thể đọc hiểu chút biểu cảm trên gương mặt bạn nhỏ làm cho tâm trạng của Thẩm Khinh Nhược cảm thấy tốt hơn.
Mạnh Trì im lặng chốc lát, cô nhớ lại giọng thản nhiên vừa rồi của Thẩm Khinh Nhược, lại cảm thấy không bình thường, cô tự hỏi vừa rồi lúc chưa lên xe, mấy tên say rượu đi về phía mình, nhưng khi Thẩm Khinh Nhược vừa xuất hiện nét mặt lại thả lỏng.
Cho nên, Thẩm Khinh Nhược lo lắng cho cô?
Dường như cô chỉ chạm được một góc tính cách của người này, bởi vì biểu hiện rất bình thả, nhưng lại không bình tĩnh?
Mạnh Trì nhỏ giọng nói:
"Có lẽ mấy người đó tới hỏi đường, hơn nữa chân em dài, ý thức không bình thường em sẽ tự bỏ chạy.
hơn nữa xung quanh toàn người,