Mạnh Trì đi qua con hẻm nhỏ khá ngắn này, không tốn quá nhiều thời gian đã đi tới đầu hẻm, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược, có loại cảm giác an tâm khi phiêu bạc trên biển rất lâu nhìn thấy được ngọn đèn hải đăng, chút băn khoăn gần như biến mất.
Ngón tay thon dài của Thẩm Khinh Nhược kẹp điếu thuốc, môi đỏ từ từ nhả khói thuốc ra, bóng đêm trợ giúp càng làm gương mặt hoàn mỹ kia thêm cuốn hút.
Dường như cô nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh Trì, ánh mắt chợt liếc qua, khóe môi cũng liền giương lên, môi mỏng khẽ mở, khói thuốc lượn lờ quanh sườn mặt, miệng nói lời trêu chọc.
Trong đầu Mạnh Trì chợt xẹt qua ba chữ hồ ly tinh.
Thẩm Khinh Nhược giống như yêu tinh điển hình hờ hững tuyệt hảo trong tiểu thuyết, mê hoặc các thư sinh lên kinh ứng thí, nuốt chửng tâm can của họ.
Đôi môi kiều diễm giống như vết máu lưu lại bên môi, cực kỳ diêm dúa.
Con hẻm nhuộm màu sắc cổ xưa, cô ấy lại giống như kim lăng nữ lang từ trăm năm trước xuyên qua, ánh mắt quyến rũ nhìn ai cũng có tình ý, tư thế xinh đẹp làm cho người ta ngày nhớ đêm mong.
Trên mặt Mạnh Trì không chút dao động, chỉ thuận miệng nói:
"Nhớ em làm gì?"
Ngoài mặt tự nhiên như nói chuyện phiếm.
"Nghĩ xem đã trễ thế này có cần đến đón em không." Thẩm Khinh Nhược dời điếu thuốc qua bên cạnh, dường như không muốn để mùi thuốc bay đến chỗ Mạnh Trì.
Vừa rồi Tạ Trăn gửi tin nhắn cho Mạnh Trì, thuận miệng nói khi nào rảnh tới chơi, Mạnh Trì liền hỏi lại buổi tối cô có rảnh không.
Tạ Trăn không hề suy nghĩ đã nói mình ở quán bar, lịch sự hỏi có muốn qua chơi không, không nghĩ đối phương liền đồng ý.
Sau khi gửi vị trí cho Mạnh Trì, Tạ Trăn mới nói cho Thảm Khinh Nhược nghe chuyện này.
Mạnh Trì lưu ý hành động dời điếu thuốc của Thẩm Khinh Nhược:
"Em không biết chị biết hút thuốc."
"Thói quen xấu." Thẩm Khinh Nhược nói: "Không hút nhiều, thỉnh thoảng hai điếu thôi."
Mạnh Trì khựng lại, sau đó nói:
"Cho em thử được không?"
Thẩm Khinh Nhược ngạc nhiên, cô nhướng mày, cảm giác như mình đã mang đến hình mẫu lệch lạc bèn xoay người dập tắt điếu thuốc, tiện tay ném vào thùng rác, đi đến bên cạnh đẩy cửa gỗ ra, nghiêng nửa người nhìn Mạnh Trì hất đầu ra dấu cho Mạnh Trì đi vào, cũng nói thêm một câu mang theo ý dạy dỗ:
"Bé con hút cái gì."
Lúc này Mạnh Trì mới phát hiện bên cạnh Thẩm Khinh Nhược có cửa, cô đi theo sau đối phương vào trong, nhỏ giọng lầu bầu:
"Em không phải bé con."
Các cô vào cửa, hình như là cửa sau của quán bar, đi vài bước là tới sảnh chính.
Trong sàn nhảy đám đông chen chen chúc chúc kề sát nhau, tay chân đung đưa theo tiếng nhạc ầm vang, nhìn không ra là vũ điệu gì, đa phần giống như đang trút ra cảm xúc.
Mạnh Trì vòng qua sàn nhảy, Thẩm Khinh Nhược đi tới một chiếc bàn bên phải, bên trong tối đen, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ ngồi trên sofa da mềm, người kia nhìn thấy các cô lập tức đứng lên đón tiếp, bên trong quán bar âm thanh quá lớn, đủ loại âm thanh xen lẫn, cô ấy phải xé họng hét lên:
"Hoan nghênh hoan nghênh, mau tới đây ngồi!"
Ánh đèn trên đỉnh đầu xoay tròn, lúc này Mạnh Trì mới nhìn rõ mặt người này, đúng như cô đoán là Tạ Trăn.
Tạ Trăn cảm thấy là mình gọi người ta tới nên có nghĩa vụ tiếp đãi, nhiệt tình hơn so với trước đây.
Cô chào hỏi Mạnh Trì sau đó ngồi xuống, lại hỏi Thẩm Khinh Nhược đang ngồi:
"Cậu đi đón Tiểu Mạnh à? Sao hai người cùng đi vào?"
"Gặp nhau ở cửa sau."
"Thật trùng hợp."
Một lát sau, bài hát với tiếng trống trở nên mạnh mẽ hơn, Tạ Trăn vốn dễ bị lây nhiễm, uống vài ngụm rượu liền hăng hái, cô đặt ly rượu xuống đi về phía sàn nhảy, lúc đi ngang qua Mạnh Trì mới chợt nhớ ra chuyện mình cần:
"Tiểu Mạnh, có thời gian vẽ cho chị một bức chân dung nha.
Tất nhiên em không muốn vẽ cũng được."
Một câu không đầu không đuôi, Mạnh Trì nghe xong liền thấy khó hiểu, nhưng vẫn nói:
"Dạ."
Thêm một lát sau, Tạ Trăn chơi đã qua liền chạy tới kéo theo Thẩm Khinh Nhược vào sàn nhảy.
Vừa rồi ở phòng vẽ Mạnh Trì có xem vòng bạn bè của Tạ Trăn, cô chợt có suy nghĩ kì lạ nên tới đây, trong phòng vẽ dùng máy tính bảng có bỏ trong balo mang qua đây, đúng lúc lúc này nhàm chán cô lấy ra vẽ, nhìn Thẩm Khinh Nhược ở cách đó không xa đang đung đưa, cô nắm chặt bút vẽ trong tay.
Hơn nửa tiếng sau, tiếng nhạc đã nhỏ hơn, Thẩm Khinh Nhược và Tạ Trăn cũng đã trở về, trên mặt cả hai đều có lớp mồ hôi mỏng, người phía trước thì hít thở đều đều, mặt hơi đỏ lên, người phía sau phản ứng lớn hơn, chạy tới bên này, uống một hơi nửa ly nước, ngồi qua sofa bên cạnh nghỉ ngơi, cô mò lấy điện thoại của mình ở trên bàn bên cạnh, giọng nói chuyện cũng hơi gấp gáp:
"Để mình tính xem, vừa rồi tiêu hao bao nhiêu calo..."
Sau đó nhanh chóng Ồ một tiếng, vẻ mặt vui vẻ nói với Mạnh Trì:
"Em mới vẽ tụi chị à."
Cô vốn dĩ chuẩn bị đăng nhập vào phần mềm giảm cân ghi lại thông số hoạt động, kết quả phát hiện Mạnh Trì đăng bức kí họa trong Wechat.
Trong tranh chính là dáng vẻ cô và Thẩm Khinh Nhược vừa nhảy múa.
Cô khen:
"Bức tranh này khá lắm, phác họa rất đẹp, chỉ là người bên cạnh chị quá chướng mắt, để chị cắt bớt."
Người bên cạnh tất nhiên là chỉ họ Thẩm nào đó.
Mạnh Trì đã quen với phương thức ở chung cứ trêu chọc nhau của họ rồi.
Thể chất của Thẩm Khinh Nhược không tệ lắm, nhảy lâu như vậy trên mặt không thấy vẻ mệt mỏi, cô chậm rãi ngồi xuống, nhấp miếng nước, nghe cuộc trò chuyện này bèn liếc mắt nhìn máy tính bảng của Mạnh Trì, sau khi nhìn thấy bức tranh cô liền nhìn Tạ Trăn đổi thành vẻ mặt vô tội, đồng thời đâm thọt ngọt ngào:
"Chị à, xin lỗi nha, em không cố ý xinh đẹp lấn át chị, chị cắt em đi, đừng để em ảnh hưởng đến chị."
Giọng Thẩm Khinh Nhược vốn êm tai, bây giờ cô còn cố ý giả giọng điệu mấy em gái ngọt ngào, xem nhẹ nội dung trong lời nói của cô, chỉ từ ngữ khí của cô quả thật có vài phần điềm đạm đáng yêu.
Vài lần Tạ Trăn muốn dựng ngón tay lịch sự nhưng cảm thấy có mặt Mạnh Trì ở đây không được lịch sự nên đành nhẫn nhịn.
Một lát sau, Mạnh Trì cảm thấy Tạ Trăn gửi hai lì xì Wechat tới, một lì xì trong đó nội dung là Bức tranh