Trái tim Mạnh Trì đập bình bịch, rõ ràng mình chỉ uống một ngụm nhỏ sao lại bị Thẩm Khinh Nhược phát hiện?
Sau đó âm thanh khe khẽ bên cạnh vang lên, Thẩm Khinh Nhược đi đến bên cạnh Mạnh Trì, ngân nga:
"Em còn lén mua thuốc nữa nhỉ?"
Mạnh Trì:
"..."
Sao Thẩm Khinh Nhược nhìn ra được?
Thẩm Khinh Nhược khoanh tay trước ngực, nói:
"Phải phạt em thế nào đây?"
Mạnh Trì thầm nghĩ: dựa vào cái gì phạt mình? Mình là người trưởng thành, mình muốn làm gì thì làm đó, mình cũng không làm hại đến người khác.
Thẩm Khinh Nhược bắt được tia không phục trong ánh mắt của Mạnh Trì: đứa nhỏ này, ít bị dạy dỗ rồi.
Cô đưa tay lên, ngón tay chạm vào da thịt mịn màng trắng trẻo của Mạnh Trì, động tác chợt ngưng lại nửa giây, sau đó nhẹ nhàng nhéo nhéo, vừa định thu tay, cổ tay đã bị Mạnh Trì nắm lấy.
Mạnh Trì cao hơn cô một chút, tuy rằng ngũ quan non nớt nhưng lần đầu gặp khí thế đã mạnh mẽ, năm tháng tôi luyện nói không chừng có thể làm người ta kinh hãi.
Cô chợt phát hiện, thật ra cô không giống bạn nhỏ này.
Cô lăn lộn trong đời nhiều năm, đã tạo thành tật xấu không sợ ai, mà bạn nhỏ vừa nhìn đã biết xuất thân khá tốt, vừa lễ phép vừa thận trọng, nếu như bị mạo phạm khí thế sẽ ngay lập tức tràn ra cũng không sợ đắc tội người khác, có lẽ trong nhà có sản nghiệp chờ thừa kế, nếu không có bất ngờ xảy ra thì đời này bình bình an an, mọi thứ trôi chảy.
Thẩm Khinh Nhược chuyển ánh mắt qua bên tai Mạnh Trì, cả gương mặt đã đỏ âu, nếu như bỏ được tật xấu dễ đỏ tai này thì có lẽ sẽ khó nhận ra người này đang sợ hãi.
Trong đầu cô đang nghĩ những điều có và không giữa cô và Mạnh Trì, cũng không chú ý tới trên mặt Mạnh Trì đã sớm có biến hóa, lạnh lùng trong ánh mắt đã dịu hơn rất nhiều, đôi mắt đo đỏ, chậm rãi nhích lại gần, chờ cô kịp phản ứng hơi nóng đã phả lên môi cô, đôi môi bất ngờ dán lên.
Vừa rồi Thẩm Khinh Nhược còn nói Mạnh Trì dễ đỏ tai, trong khi cô vừa bị Mạnh Trì chạm lỗ tai cũng không khỏi ửng đỏ.
Cô cảm thấy dường như tiến vào hai thế cực băng hỏa, đầu óc một nửa trầm mê dây dưa, một nửa kia lý trí chuyển động tốc độ cực nhanh, các cô vẫn còn ở bên bồn rửa mặt, bất cứ ai đi vào đều có thể nhìn thấy các cô hôn nhau.
Cô lớn tuổi không xấu hổ, chỉ lo lắng làm các em nhỏ sẽ sợ.
Để người ta thấy sẽ khóc rồi về hỏi mẹ: vì sao trong nhà vệ sinh có hai chị gái miệng dán miệng?
Ở quán karaoke làm chuyện đồi trụy*.
*Từ gốc là GHS ngôn ngữ mạng Trung: nghĩa là làm việc đồi trụy, hủ bại.
Để trách đội quét đồi trụy trong quán này đột kích kiểm tra, Thẩm Khinh Nhược giơ tay lên nhẹ nhàng câu cổ áo Mạnh Trì kéo vào trong phòng riêng.
Tiếp tục hôn.
Sau đó Thẩm Khinh Nhược thở hổn hển nói:
"Sao lúc này em không xấu hổ?"
Mặt Mạnh Trì đỏ từng đợt, nhớ lại tình hình vừa rồi.
Trong nhà vệ sinh đèn rất sáng, ánh sáng chiếu lên Thẩm Khinh Nhược như những vì sao lấp lánh trong đôi mắt.
Thẩm Khinh Nhược rất gần Mạnh Trì, khóe môi vẽ nên nụ cười tinh nghịch, làm cho Mạnh Trì hoảng loạn.
Cô biết mình đuối lý nên không nói tiếp, giơ tay chỉnh lại cổ áo bị Thẩm Khinh Nhược làm lộn xộn.
Không khí trong nhà vệ sinh rất nồng, nhưng không hề gay mũi.
Sau đó liền có người đi vào, mở cửa đi vào phòng bên cạnh, một lát sau truyền tới tiếng xả nước bồn cầu ào ào.
Rõ ràng không làm gì cả nhưng Mạnh Trì không khỏi khựng lại, mãi đến khi nghe thấy người kia đi ra khỏi nhà vệ sinh mới có hành động khác.
Thẩm Khinh Nhược đỏ mặt, đưa tay nhẹ nhàng nắm tay Mạnh Trì, ngón tay vuốt v e mu bàn tay trơn nhẵn kia:
"Em muốn ở chỗ này thử không?"
...
Chẳng biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền tới giọng Tạ Trăn:
"Hai người xảy ra chuyện gì rồi? Rớt xuống bồn cầu hả?"
Cô bước nhanh tới từng cánh cửa, tạo ra những tiếng bước chân thanh thúy vang lên.
Tiếng xả nước ở phòng bên cạnh các cô vang lên.
Cửa liền mở ra, người ở bên trong bước ra, đồng thời tốt bụng nói:
"Ở đây trừ tôi ra thì không có người khác, hay là cô qua chỗ khác tìm xem."
"Ừm, cảm ơn nhiều." Tạ Trăn đứng ở trước cửa phòng vệ sinh của các cô, chợt xoay người, nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, miệng lẩm bẩm: "Hai người này sao không quay lại?"
Một lát sau, điện thoại trong túi Thẩm Khinh Nhược rung lên, vừa rồi cô vào nhà vệ sinh trang điểm lại nên mang theo túi, khi nãy vội vàng nên trực tiếp bỏ điện thoại vào túi.
Thẩm Khinh Nhược hít sâu một hơi, nghe máy, nói mình với Mạnh Trì ở dưới lầu mua đồ ăn vặt, sẽ lên ngay.
Mười phút sau, cô uể oải dựa lên cổ Mạnh Trì, thổi khí:
"Em xấu lắm, nhưng mà tôi thích."
Lúc các cô quay lại phòng riêng, Tạ Trăn đang ngồi trên sofa chơi điện thoại, miệng nhai khoai miếng rộp rộp, mắt không dễ dàng dời từ màn hình điện thoại nhìn lên:
"Hai người mua đồ ăn vặt gì mà mua lâu như vậy?"
Trong ánh mắt Thẩm Khinh Nhược hiện lên vẻ mệt mỏi, cô ném túi đồ ăn lên bàn, rồi ngã xuống sofa mềm mại.
Tạ Trăn lập tức đứng lên, lựa lựa mấy gói đồ ăn trong túi, nói:
"Không có thứ mình thích."
Thẩm Khinh Nhược:
"Ai nói chọn thứ cậu thích."
"Những thứ này cậu cũng đâu có thích ăn."
"Ai nói." Thẩm Khinh Nhược tỉnh lại, thoáng ngồi dậy, nháy mắt với Mạnh Trì đang ngồi bên cạnh: "Từ hôm nay trở đi, mình thích ăn."
Tạ Trăn không phát hiện bầu không khí mập mờ giữa hai người này, chỉ cảm thấy lời của Thẩm Khinh Nhược không nói rõ được, ỉu xìu quay trở lại chỗ ngồi:
"Cậu bị điên rồi!"
"Cậu không hát nữa à? Vừa rồi hát khí thế lắm mà?"
"Lớn tuổi rồi, mệt."
Thẩm Khinh Nhược lấy cục giấy vừa rồi Tạ Trăn ném qua, vò vò nặn nặn rồi ném lại:
"Giúp mình chọn bài hát."
Cô nhắm rất chuẩn, mặc dù Tạ Trăn né kịp nhưng vẫn trúng vai, Tạ Trăn lắc lắc vai, ghét bỏ phủi giấy xuống:
"Không tự mình chọn được à?"
"Mình không có sức."
"..." Tạ Trăn không nghe ra ý tứ trong lời của Thẩm Khinh Nhược, chỉ cho rằng người này lại làm biếng, nên cô dựng ngón tay lịch sự (ngón giữa) lên, nói: "Cậu muốn hát bài nào?"
"Vừa rồi bạn nhỏ hát tiếng Anh, mình cũng hát tiếng Anh." Thẩm Khinh Nhược nghĩ nghĩ rồi nói: "Love story của Taylor."
Đồng thời nói với Mạnh Trì:
"Taylor Swift, em biết chứ?"
Mạnh Trì:
"..."
Mạnh Trì:
"Em biết."
Từ khi cô đưa ra thắc mắc vụ xe căng hải thì Thẩm Khinh Nhược gặp phải trường hợp tương tự sẽ giải thích với cô, không biết có phải đang chê cười cô không.
Thẩm Khinh Nhược hài lòng nói:
"Giỏi."
Sau đó cô nói với Tạ Trăn:
"Đưa micro cho mình."
"Mình chọn xong rồi, cậu hát đi." Tạ Trăn liếc Thẩm Khinh Nhược nhưng tay vẫn đưa micro cho Thẩm Khinh Nhược.
Trình độ lười biếng của Thẩm Khinh Nhược