Khương Tư Điềm đoán những người trong góc phòng có thể làm việc đặc thù nhưng trong lời nói của cô ấy toàn những tính từ không chắc chắn như Có lẽ hình như cho nên Mạnh Trì không hoàn toàn tin tưởng lần này.
Lúc này khi chính tay nghe thấy lời người ta nói, Mạnh Trì khẩn trương, không có nghĩ cẩn thận, cũng không quan tâm tính chân thật của lời nói này.
Ngược lại đối phương nói gì cô sẽ tin như vậy, thậm chí bất ngờ với sự thản nhiên của đối phương, bị lời nói thẳng thắn của đối phương làm bên tai nóng lên.
Ngoại trừ những lúc bình thường cần thiết phải trao đổi với bên ngoài thì Mạnh Trì rất ít khi chủ động bắt chuyện, hầu như chưa từng có.
Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng nếu đổi lại là bình thường, nếu như bị người ta nói lời từ chối như vậy, cô nhất định sẽ không dây dưa thêm nữa, nhưng hôm nay không biết làm sao, giống như bị đầu độc vậy, bước cũng không muốn bước, chỉ biết ngẩn ngơ đứng tại đó.
Những người khác ở bàn đó sau khi nghe thấy lời của Thẩm Khinh Nhược liền hiểu rõ tình huống trước mắt, ban đầu họ cho rằng cô gái nhỏ đi thẳng tới chỗ Thẩm Khinh Nhược là người quen với nhau, không ngờ là tới bắt chuyện, vì vậy đồng thời mở miệng cười nhạo.
Thẩm Khinh Nhược nhíu mày, lập tức dựa lưng lên sofa mềm, cười nói:
"Giỡn thôi."
Tay của cô tùy tiện vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói tiếp:
"Em muốn ngồi không?"
Mạnh Trì không quen bị người ta chọc ghẹo, cô cảm thấy mình tiến thoái lưỡng nan, khi người trước mặt cất giọng đồng thời mời cô ngồi chung, trái tim không khỏi nhấc lên, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh người ta.
Thẩm Khinh Nhược cũng không để ý đến lời trêu chọc của những người kia, cô quay mặt qua dịu dàng nói:
"Em cầm ly rượu nãy giờ không mỏi sao?"
Cô đưa tay qua, mang theo hương nước hoa nhàn nhạt, lấy đi ly rượu trong tay Mạnh Trì.
Mạnh Trì vắt hết đầu óc cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ hận không thể dùng linh hồn Khương Tư Điềm xuyên vào thể xác của mình, dựa vào cái tính ba hoa mồm năm miệng mười của người kia nhất định sẽ không để bầu không khí trở nên im lặng như vậy.
Qua mấy phút, Thẩm Khinh Nhược hất cằm về phía xéo xéo, cười hỏi:
"Người đó là bạn em phải không?"
Mạnh Trì liền nhìn sang, không biết Khương Tư Điềm vô tình hay cố ý nhìn sang hướng bên này, biểu cảm trên gương mặt đầy vẻ khiếp sợ, giống như nhìn thấy cảnh tượng hải hùng lắm.
"...Dạ." Mạnh Trì ngượng ngùng nói.
Trong hoàn cảnh xa lạ nhìn thấy người bạn thân, bất giác cô cảm thấy yên tâm, nói: "Em có làm phiền chị không?"
"Không có." Thẩm Khinh Nhược nháy mắt: "Em tới rất đúng lúc."
Mạnh Trì không hiểu lắm ý của đối phương nhưng nhìn thấy đối phương ánh mắt dịu dàng mỉm cười với mình, trái tim không nhịn được đập nhanh hơn.
Cô cảm giác nhất định bộ dạng bản thân lúc này rất kỳ cục, cho nên cố gắng bình tĩnh lại, thầm nghĩ cứ xem đối phương là một quyển sách toán cao cấp.
"Em là Mạnh Trì, chị tên...!là gì.
nếu như chị cảm thấy tiện nói ra."
Sách toán cao cấp:
"Trước đây em chưa từng đi bar?"
"Rõ ràng vậy sao?"
"Ừm, khi nãy lúc em hỏi tên tôi, tôi liền cảm giác như mình quay lại thời cấp sách đến trường."
"..."
Lúc này Mạnh Trì cực kỳ hận sự nhạt nhẽo của mình.
Cô vẫn biết mình là người không được thú vị, nhưng cô cảm thấy điểm này không quan trọng, dù sao đối mặt với sách vở không cần quá hoạt ngôn.
Thẩm Khinh Nhược nói với vẻ mặt chân thành:
"Ở trong quán bar nói tên thật của mình sẽ dẫn theo rắc rối."
"...!Thật vậy sao?" Mạnh Trì do dự hỏi.
Tuy cô chưa từng lăn lộn trong quán bar nhưng cô cảm thấy lời này sao nghe như không có lửa làm sao có khói, cùng với gương mặt nghiêm túc của đối phương cô lại cảm thấy có phải mình lạc hậu không.
Thẩm Khinh Nhược:
"Ví dụ như...!ví dụ như em thiếu tiền quán bar, chủ của chỗ này sẽ tới trường kiếm em, làm cho cả lớp đều biết em thiếu tiền quán bar."
"...À, vậy thì đáng sợ quá."
Có lẽ giọng của Mạnh Trì quá miễn cưỡng, Thẩm Khinh Nhược mím môi cười cười.
Sau đó cô cúi người, dùng tăm ghim một miếng mực sau đó chấm vào trong cái dĩa nhỏ, đưa cho Mạnh Trì nói:
"Nếm thử xem, một lần ăn hết nha."
Khương Tư Điềm ở cách đó không xa, không nhìn thấy rõ cô gái kia cầm gì trong tay, chỉ thấy cô ta cầm ăn.
Khương Tư Điềm cảm thấy kinh sợ, cô ta có bỏ gì không sạch sẽ vào trong đó không.
Cũng không nghĩ Mạnh Trì giống như bạn nhỏ ba tuổi, hoàn toàn mất hết tính cảnh giác, trực tiếp ăn đồ của người xa lạ, hành động diễn ra như chớp mắt, Khương Tư Điềm không kịp ngăn cản.
Mạnh Trì bỏ miếng mực vào trong miệng, cảm giác giống như bị thai nghén, có một luồng gì đó xông thẳng lên não, mắt đã ướn ướt, mùi nồng cay xòe làm người ta không khống chế được cảm xúc gương mặt.
Kẻ đầu xỏ bật cười thành tiếng:
"Được rồi, em đúng là chưa từng đến quán bar."
Cô rút hai tờ giấy, rất tự nhiên giúp Mạnh Trì lau nước mắt ở khóe mi, cảm thán:
"Đây là mực chấm mù tạt.
Bé con, sau này đừng nên ăn đồ của người lạ đưa."
"...Em tự mình làm." Mạnh Trì không còn cách nào khác, đưa tay cầm lấy khăn giấy trong tay đối phương.
Thẩm Khinh Nhược không có cố, cánh tay mảnh khảnh chống lên tay vịn sofa, hơi hướng người sát đến Mạnh Trì.
Mấy giây sau, cô nói:
"Bạn em uống rượu? Một mình em ấy về nhà có an toàn không?"
"Dạ?"
"Chẳng phải...!em không muốn thuê phòng với tôi sao?"
Mạnh Trì giống như ăn mù tạt, ho khan, tính cách của người này...!đúng là nói chuyện không làm người ta sợ sẽ không ngừng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tế Quỷ (Tế Ma)
2.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3.
Khó Dỗ Dành
4.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Nửa tiếng sau, Khương Tư Điềm ngồi xe của người bạn, ghế bên cạnh tài xế, trong tay cầm hai que pocky vị socola, dùng sức cắn hai cái, cô không hiểu rốt cuộc mình thua ở điểm nào, vì sao Mạnh Trì bỏ lại mình chạy theo một cô gái quen biết chưa tới một tiếng đồng hồ.
Nửa tiếng trước, Mạnh Trì từ góc phòng chậm chạp quay trở lại nói muốn đưa cô về nhà, cô không hiểu gì cả cũng không biết tình hình, chỉ thầm nghĩ mới uống có nửa tiếng thôi mà? Sao lại về nhà?
Sau đó cô quay đầu nhìn về góc phòng, nhìn thấy cô gái xấu xa kia cũng đứng lên, cất bước đi tới chỗ tủ rượu cách đó không xa, đứng bên cạnh, nhìn cô ta chống khuỷu tay lên tủ nâng chiếc cằm xinh đẹp, lười biếng nhìn các cô.
Cô liền nhanh chóng hiểu ra, vì sao Mạnh Trì đưa cô về nhà trước mà không phải các cô cùng nhau trở về.
Bởi vì Mạnh bảo bảo của cô muốn cùng người ta về nhà.
Nghĩ đến đây, cô mắt không thể rơi lệ còn phải cười nói lời chúc phúc:
"Không cần đâu, mình nhờ bạn tới đón."
Dù Mạnh Trì kiên quyết muốn đưa cô về nhưng để bạn có thể sớm ngày thoát khỏi nỗi đau thất tình, ôm được tình yêu thì cô vẫn nên từ chối.
Đúng lúc này có một người bạn của cô cũng chơi gần đây cho nên cô gọi điện cho người bạn đó đến, chờ Mạnh Trì rời đi, Khương Tư Điềm lại cảm thấy cô gái xấu xa kia không đáng tin cậy, cho nên khuyên Mạnh Trì suy nghĩ thật kỹ, Mạnh Trì luôn miệng đồng ý nhưng nét mặt vẫn ngơ ngơ, không biết đang nghĩ gì.
Khương Tư Điềm nghĩ đến đây lập tức nhai nát pocky trong miệng, đồng thời ngồi thẳng lại, cầm điện thoại mở tin nhắn Wechat với mạnh trì, tay liên tục soạn tin nhắn:
- Đến khách sạn chưa? Khách sạn tên gì? Tư nhân? Mật mã, sinh nhật mình ngày nào?"
Hai giây sau Wechat có tin nhắn thoại gởi đến, giọng nói rất êm tai:
"Sinh nhật cậu ngày nào? Sắp tới chưa?"
"..." Khương Tư Điềm hậm hực nhai pocky trong tay, thầm nghĩ hủy diệt thế giới này, ông trời cũng bất chấp.
Bên này quay trở lại lúc Khương Tư Điềm vừa rời đi.
Mạnh Trì đứng trên đường lớn xụ mặt, nhìn theo hướng Khương Tư