Thẩm Khinh Nhược cùng các cô vừa bắt đầu đuổi theo chiếc xe thứ ba thì giống như muốn diệt người ta tới nơi vậy, nhưng khi đối diện lại buông tha, bốn người đã thương lượng nên bỏ qua ý nghĩ này, họ cảm thấy trò chơi vốn là để giải trí, tha cho người ta được thì tha.
Tài xiếc xe của Khương Tư Điềm cũng khá, không đến nỗi khoác lác, mỗi lần xe chiến đấu thì đều đảm bảo đầu ra tối đa cho đồng đội.
Vừa rồi được xe thứ ba báo cho có hai chiếc xe trước sau chạy tới, nhưng đều bị các cô loại.
Mấy vòng tiếp theo, ngay cả Mạnh Trì cũng không khỏi kích động nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, tỉnh táo phân tích tình thế:
"Vòng bo rút lại rồi, trên người chúng ta không còn nhiều thuốc, mau tiến vào vòng tròn."
Khương Tư Điềm vừa từ trong trạng thái cháy não rút ra, sưu chiếc xe lao thẳng vào khu an toàn.
Một lát sau Khương Tư Điềm mới mở miệng nói chuyện phiếm:
"Mạnh Trì, cậu thi bằng lái chưa? Mình nhớ lần trước cậu bảo quá bận không có thời gian lái xe."
"Chưa."
"Cậu nên sớm học đi học đi, sau này tốt nghiệp càng không có thời gian." Khương Tư Điềm thưởng thụ hào quang tỏa ra của mình, say sưa nói:
"Lái xe nhiều điều vui lắm, mình thích lái xe nhất."
Mạnh Trì trầm ngâm, năm đó thi tuyển sinh đại học xong, Khương Tư Điềm hẹn cô cùng thi bằng lái, nhưng cô phải đi làm hè hơn nữa muốn sớm chuẩn bị bài vở cho chương trình đại học nên lấy đó mà từ chối.
Mùa hè đó dù Khương Tư Điềm đã dùng nhiều biện pháp chống nắng nhưng vẫn đen đi một bậc, sau này thỉnh thoảng có nhắc cô đi học lái xe vài lần, cũng đặc biệt nhắc nhở cô nhất định không nên học lái xe vào kỳ nghỉ hè.
Nếu đổi lại là trước đây, Mạnh Trì cũng sẽ tùy tiện vừa nghe vừa không để trong lòng.
Ở mức độ nào đó mà nói thì cô là người rất có chủ kiến.
Cố nhớ tới hai lần ở chung với Thẩm Khinh Nhược, một lần là ở trong xe làm chuyện kia, Thẩm Khinh Nhược không còn sức lực, còn lần kia là Thẩm Khinh Nhược nhảy xuống hồ cứu đứa bé, nói trên người dính dính lái xe rất khó chịu, nếu lúc đó cô biết lái xe thì cũng không đến mức phải bỏ xe lại.
Cô gần như ngay lập tức hạ quyết tâm, chờ đến cuối kỳ thi nhất định sẽ đi thi bằng lái.
Miệng Khương Tư Điềm còn lẩm bẩm cái gì đó, chợt kêu lên:
"Dm, có người chặn cầu! Xe cũng bị đập nát, mau trốn vào vật chắn trên cầu."
Các cô đang đi qua một cây cầu, mới vừa lên cầu chẳng bao lâu thì tiếng súng vang lên ì xèo.
Chặn cầu là một loại lối đánh trong trò chơi, trong tình huống đạn dược đầy đủ thì mai phục một bên cầu, chờ đội chơi khác đi qua bên kia cầu.
Bởi vì trên cầu có rào bảo vệ, dưới cầu đều là nước, không thể chuyển sang hướng khác, chỉ có thể thẳng tiến thẳng lui, người bị mai phục thật không may.
Trước khi qua cầu, các cô cũng cảnh giác bốn phía nhưng một nhóm khá kiên trì mai phục rất kỹ.
Ôn Niệm Chu bị đánh chỉ còn lại nửa ống máu, nghe thấy gần đó có tiếng bước chân lộn xộn, cô không khỏi ngồi thẳng người, trong lòng chợt căng thẳng, cô luôn biết mình có tất xấu là khi cận chiến sẽ hơi luống cuống, có đôi khi kẻ địch nhiều hơn một thì tiết tấu của cô sẽ bị loạn để hai địch nhanh chóng vọt tới, bước chân cô hỗn loạn, đối phương lập tức bắt được cơ hội này đánh ngã cô.
Cô hít sâu một hơi, thầm nghĩ ván này chấp nhận đến đây.
Khi cô chuẩn bị đứng lên uống miếng nước thì chợt phát hiện có tiếng vang từ trên cầu vọng lại.
Trên màn hình xuất hiện thông báo:
Đồng đội của bạn Tôi gà lắm đừng đánh tôi sử dụng AKM đánh bại Vua súng tuyệt địa.
Không biết từ khi nào số 4 đã chạy lên đỉnh cầu, còn đánh ngã một tên bắn lên ngồi trực trên cầu, cô ấy từ trên đỉnh cầu nhảy xuống nhanh chóng bức hai tên trước mặt Ôn Niệm Chu lui ra sau.
Lúc đầu Khương Tư Điềm vẫn được Ôn Niệm Chu bảo vệ phía sau, nhìn thấy Ôn Niệm Chu ngã xuống liền lập tức hăng lên, bị đánh chỉ còn một chút máu vẫn xông về phía trước, tinh thần không sợ chết trợ giúp phía sau số 4, thành công diệt được một tên.
Mạnh Trì cũng gia nhập trận chiến.
Thẩm Khinh Nhược thấy các cô xông về phía trước, tâm thế đối diện không e ngại cũng khá lắm, cô không tranh phần thưởng với họ, lui ra sau mấy bước, che chắn phía sau Ôn Niệm Chu.
Ôn Niệm Chu:
"Số 4, chị bắn súng rất giỏi, rất mạnh mẽ."
Khương Tư Điềm đang đánh phía trên, vốn không chú ý đến cuộc trao đổi của Ôn Niệm Chu và số 4, sau khi nghe số 4 nói, nhân vật cô thao tác suýt chút nữa hướng lên mặt kẻ thù.
Lời của số 4 rất khí phách, giọng lại không chút buông lơi:
"Siêu nhân điện quang nói: các ngươi phải tin tưởng ánh sáng."
Ôn Niệm Chu lúc này im lặng:
"..."
Khương Tư Điềm:
"..."
Cô chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, các cô thu được mấy hộp, ở trên cầu trước sau cũng chẳng an toàn, xe đã bị đập nát, các cô gấp rút rút lui, chạy đến chỗ an toàn, trên đường lại tìm chiếc xe khác, sau đó nhanh chóng chạy đến một khu vực thích hợp, Khương Tư Điềm de xe hoàn hảo vào kho, dấu đi.
Nếu như để xe khơi khơi bên ngoài sẽ để cho người qua đường cảnh giác.
Thẩm Khinh Nhược:
"Chúng ta ngồi ở đây đi."
Khương Tư Điềm vừa nói Ừ. thì nghe thấy hai tiếng xẹt xẹt khe khẽ, cô dựng lỗ tai lên, bất mãn nói:
"Chị, chị lại hút thuốc!"
Tuy rằng thỉnh thoảng Khương Tư Điềm sẽ đến nhà trọ của Ôn Niệm Chu nhưng đêm nay các cô không có ở chung.
Hồi còn là sinh viên, Ôn Niệm Chu không hút thuốc, sau này bắt đầu đi làm, dường như không có quá nhiều niềm vui trong công ty hơn nữa cô cũng không chịu nhiều lời, Khương Tư Điềm cũng không biết quá rõ, chỉ là từ đó trở đi Ôn Niệm Chu bắt đầu hút thuốc, cũng không hút nhiều, không thể so với các dân hút thuốc.
Khoảng thời điểm trước bùng nổ chuyện Khương Nhất Khổ ngoại tình, Ôn Niệm Chu hết điếu này đến điếu khác, chưa có ngày dừng.
Nghĩ đến đây, Khương Tư Điềm hận không thể treo đầu Khương Nhất ở đầu tường, cô nhất quyết cho rằng nếu không có Khương Nhất Khổ, chị Niệm Chu sẽ không hút nhiều thuốc như vậy, đến bây giờ có xu hướng trở thành lão luyện rồi.
Ôn Niệm Chu chỉ Hm một tiếng, ném bật lửa lên bàn, thân hình gầy yếu dựa ra sau, tựa vào gối dựa mềm, một tay cầm điện thoại, một tay cầm điếu thuốc, trải qua một phen chiến đấu kịch liệt trên cầu, lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi.
Tâm lý cô quả là không tốt, các phương diện khác cũng vậy.
"Chị, chị đã nói cai thuốc, sao lại hút..." giọng lầm bầm từ xa xa truyền đến làm cho Ôn Niệm Chu dần lấy lại tinh thần, cô khẽ hút một hơi rồi chậm rãi nhả khói, miệng khẽ trả lời:
"Đã dụi rồi."
Khương Tư Điềm giống như có thiên lý nhãn, thoáng một cái đã đoán được Ôn Niệm Chu không có dụi thuốc, liền nói:
"Em cảm thấy chị đang gạt em...!chị, chị đừng hút...!hút nhiều không tốt cho sức khỏe..."
"Không cần em quan tâm" Cô suýt chút nữa đã thốt ra khỏi miệng bốn chữ này, tất nhiên cô biết Khương Tư Điềm muốn tốt cho cô nên không nhẫn tâm nói ra lời này.
Cô lắc đầu, cảm thấy gần đây mình thật tệ hay cáu bẩn, cô ném điếu thuốc còn lại vào trong ly nước, ấn tai nghe lắng nghe tiếng xe ầm ĩ trong trò chơi, nói:
"Đừng nói nữa, gần đây có người tới."
Tự nhiên lại có hai người dâng đồ tới, đồ rất phong phú.
Chỗ này an toàn hơn trên cầu cho nên họ phải càng quét một phen, một lát sau, tín hiệu vòng tròn rút nhỏ, các cô chuẩn bị đầy đủ xuất phát đến khi an toàn.
Tín hiệu vòng trò trong trò chơi luôn thu nhỏ lại, thu nhỏ đến mức không còn, khắp nơi đều không có tín hiệu, cũng chính là độc người ta thường nói.
Mỗi lần đến thời điểm này, trừ những người mang theo rất nhiều thuốc lại rất cẩu thả, nếu không hầu như ngay lập tức có thể quyết định thắng thua.
Vòng chung kết có nhiều tay lão luyện muốn vượt qua gần như là một chuyện rất khó, cũng không bao lâu, Khương Tư Điềm và Mạnh Trì lần lượt bị loại, chỉ còn lại Ôn Niệm Chu và Thẩm Khinh Nhược.
Ôn Niệm Chu sau khi tiêu diệt hai tên thì cũng bị núp lùm đánh bại, vòng cuối cùng trên đồng cỏ có rất ít vật che chắn để núp, cứu viện cũng không có ý nghĩa, rất dễ trở thành mục tiêu sống.
Ngay khi Ôn Niệm Chu ngã xuống, vị trí của tên núp lùm xuất hiện, cô vẫn tỉnh táo nói:
"Mặc kệ em, còn lại một tên."
Bây giờ thấy chỗ tên núp lùm thì ai có thể qua được Thẩm Khinh Nhược.
Hai người hành động rất nhanh nhảu, đôi bên đều chỉ còn một chút máu, đạn cũng bắn hết.
Khương Tư Điềm luôn quan sát Thẩm Khinh Nhược, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mắt thấy gần bên cạnh có một cái hộp liền nói:
"Phía bắc có cái hộp, mau nhặt đạn."
Khương Tư Điềm vừa dứt lời thì có vẻ địch cũng nghe thấy lời cô nói, ngay lập tức xông về phía cái hộp, bây giờ chỉ xem ai nhanh hơn sẽ nhặt được đạn trước.
Lúc đầu Thẩm Khinh Nhược cũng muốn đi tới đó nhưng không biết nhìn thấy gì chợt tâm bình khí hòa dừng lại, lấy lon nước năng lượng ra uống.
Khương Tư Điềm:
"?"
Khương Tư Điềm:
"!"
Khương Tư Điềm:
"Cô điên hả hay chập mạch chỗ nào rồi?"
Khương Tư Điềm vừa dứt lời, độc đã bao phủ, nuốt trọn chỗ đó trong lòng bàn tay.
Mà tên kia vừa chạy đến gần cái hộp thì hóa thành một chiếc hộp có khói xanh biếc bốc lên.
Đây là một trong ba loại độc nhất, mà đồ uống năng lượng có thể duy trì mấy giây, tên đó trực tiếp đến nhặt không chú ý đến vòng tròn đã rút lại nên bị trúng độc, bị loại.
Khương Tư Điềm không ngờ có hành động như vậy nữa, tâm trạng giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc lúc lên lúc xuống, kích động đến mức nhảy dựng trên giường:
"Dm! Dm! Dm!"
Mạnh Trì cũng khẩn trương cực kỳ, sau khi nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược chiến thắng liền chậm rãi thở ra một hơi rồi quay đầu nhìn người bên cạnh, nói:
"Khương Tư Điềm nói chị rất giỏi."
Cô nói rất uyển chuyển, ngụ ý là em cũng cảm thấy chị giỏi.
Thẩm Khinh Nhược như hiểu như không hiểu ý cô, nháy mắt một cái:
"Em tin tưởng ánh sáng không?"
Lão cán bộ Mạnh Trì:
"?"
Cô không biết câu này của Thẩm Khinh Nhược ở đâu ra.
Nhưng Thẩm Khinh Nhược cũng nhìn thấy vẻ mặt mù mờ của Mạnh Trì thì khựng lại nửa giây, rồi chợt hát:
"Tựa như ánh sáng lướt qua đêm tối, ánh bình minh lặng lẽ lướt qua chân trời, bóng lưng ai xuyên qua như con thoi..."
Thẩm Khinh Nhược cố gắng dùng lời ca làm sống dậy hồi ức của Mạnh Trì.
Mà Mạnh Trì:
"???"
Trẻ nhỏ Khương Tư Điềm nhiệt huyết sôi trào:
"Tin, tôi tin tưởng ánh sáng!"
Một lát sau, Khương