Trong lòng Thẩm Khinh Nhược khẽ dao động, đôi môi hơi đỏ lên, dù đã thoa một lớp son nhẹ, nhìn qua trong suốt quyến rũ.
Ánh mắt vừa cực kỳ quyến rũ vừa có chút câu người nhìn Mạnh Trì không cảm xúc.
Sau đó ánh mắt lướt qua viên kẹo trong lòng bàn tay, khẽ há miệng:
"A!"
Ngón tay út của Mạnh Trù bất giác cong lại, cô bị ánh mắt nóng rực kia đốt cháy, nhịp tim ngay lập tức bị trêu chọc, cô lột giấy gói viên kẹo, đưa đến bên đôi môi ấm nóng kia.
Thẩm Khinh Nhược cắn viên kẹo trái cây, sau đó từng chút từng chút cắn ngón tay Mạnh Trì rồi lui lại, hài lòng chuyển viên kẹo trong miệng từ bên này qua bên kia rồi nói:
"Rất ngọt."
Lỗ tai Mạnh Trì chợt nóng lên.
Một lúc sau, Mạnh Trì quay đầu nhìn người bên cạnh, ánh đèn ấm áp trong bếp chiếu lên người Thẩm Khinh Nhược, dường như phủ lên người nàng một lớp lọc mềm mại, giảm đi tính thẳng thắng thường ngày.
Cửa sổ bếp hướng ra phía ngoài, mở rộng.
Bởi vì ở tầng người lớn tuổi (sinh sống) nên có thể nghe thấy tiếng lộc cộc đang nấu ăn của hàng xóm xung quanh, thỉnh thoảng cũng có mùi thơm của thức ăn xa lạ bay đến, náo nhiệt mà cũng ấm áp, làm cho người ta cảm thấy có chút bỡ ngỡ lại có chút đã lâu không thấy.
Bây giờ trời đã tối, tiếng ve kêu dưới lầu cứ vang lên liên tục, mùa hè vừa mới bắt đầu.
Người nhà Mạnh Trì không thường nấu ăn, cô và ba mẹ không biết nấu, ngược lại tay nghề nấu nướng của bà nội rất giỏi, bất quá bà nội còn bận hơn cả ba mẹ, quanh năm suốt tháng không nấu được mấy lần, đồ ăn trong nhà đều giao cho các vú nuôi.
Mẹ cô khi còn sống, dù mọi người bận thế nào đi nữa thì cơm tất niên cũng sẽ cùng nhau ăn, bà nội để các vú về ăn tết, tự bà xuống bếp.
Lúc này, ba mẹ sẽ ở bên trợ giúp, cô thì quá nhỏ, chỉ giúp dời bàn ghế, lớn hơn chút cũng ở bên cạnh rửa rau, chỉ là làm không được nhiều.
Khi còn bé, cô mong chờ nhất chính là dịp tết.
Bây giờ cả nhà đã liên tục nhiều năm không ở bên nhau ăn tất niên.
Sắc mặt Mạnh Trì chìm xuống, nhưng nhanh chóng được khói lửa nhân gian ở nơi này xoa dịu, ít ra bây giờ cô có thể cùng Thẩm Khinh Nhược nấu bữa tối.
Đến bây giờ Mạnh Trì vẫn không biết nấu ăn, trong nhà có vú nuôi, đi học thì có căn tin hoặc đi ăn ở bên ngoài, hoặc gọi giao đồ ăn, không cần tự mình xuống bếp.
Có thể nói, ngay cả món rau cô cũng chưa từng xào.
Nhặt rau rửa rau cũng không làm gì nhiều, cô làm lại không thuần thục, Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh khá kiên nhẫn, một hồi nói phải làm thế này, một hồi phải rửa thế kia, dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Khinh Nhược, Mạnh Trì hoàn thành được món salad.
Thẩm Khinh Nhược xào thịt với rau cần xong liền nói:
"Buổi tối không nấu cơm, chúng ta ăn mì tương đen.
Tôi nói cho em biết tôi làm mì tương đen ngon số một, mua ở bên ngoài không bằng được."
Sau hơn bốn mươi phút, món ăn dần được xếp lên bàn, màu sắc đẹp mắt, hương vị xông thẳng vào mũi, lúc đầu Mạnh Trì không thấy đói, hơn nữa còn ở trong bếp hít nhiều khói dầu, giờ đứng bên cạnh bàn ăn không khỏi nuốt nước miếng.
Thẩm Khinh Nhược lấy lon bia và lon sữa đậu nành trong tủ lạnh ra, tự nhiên đặt lon sữa vào tay Mạnh Trì, nhận thấy ánh mắt bất mãn của bạn nhỏ, ngón tay thon dài kéo nắp lon bia xong, cười nói:
"Ánh mắt này là oán trách điều gì?"
"Em cũng muốn uống bia."
"Con nít uống bia không phát triển chiều cao." Thẩm Khinh Nhược chậm rãi nói.
Mạnh Trì nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược nhấp một ngụm bia, không có ý cho cô uống, cô chỉ đành cắn đũa, nhỏ giọng lầm bầm:
"Người già uống bia, coi chừng thành bụng bia."
"Ai nói?" Bên mép Thẩm Khinh Nhược dính chút bọt bia, cô cũng không quan tâm, vội vàng vỗ chiếc bụng phẳng của mình, đồng thời vén góc áo, mơ hờ hiện ra đường cong của chiếc eo thon: "Vóc dáng hoàn mỹ, cho dù uống tới năm mươi tuổi cũng không biến dạng."
Mạnh Trì nhìn vẻ mặt đắc ý của Thẩm Khinh Nhược, cô nhịn không được đưa tay lau đi bọt bên mép cho người này, sau đó kéo áo người này đang vén xuống, nói:
"Đừng vén lên nữa."
"Lúc này lại là chính nhân quân tử?" Thẩm Khinh Nhược nói thêm: "Vừa rồi không biết ai bảo tôi vén lên nữa, lộ luôn."
Mạnh Trì:
"..."
Mạnh Trì xấu hổ nhưng cố tỏ ra bình tĩnh:
"Chị còn muốn thử không?"
Cô bình tĩnh đặt đũa lên chén, ánh mắt nghiêm túc:
"Chị làm vậy em sợ mình không kiềm chế được."
Nhìn qua một giây tiếp theo cái miệng xấu xa này ép người ta lên bàn.
Tay Thẩm Khinh Nhược đũa không khỏi run lên, cô lập tức chỉnh lại áo, thậm chí còn bỏ áo vào trong quần, đồng thời lấy đũa chung gắp rau bỏ vào chén của Mạnh Trì, giọng nịnh nọt:
"Người trẻ hay giận quá, ăn cái này nè, thanh nhiệt."
Thẩm Khinh Nhược chờ Mạnh Trì quay qua tiếp tục ăn mì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc cô không để ý, Mạnh Trì nhìn đầu ngón tay còn lưu lại bọt bia kia, sau đó li3m li3m, bên tai đỏ ửng.
Mạnh Trì thầm nghĩ: Như vậy cũng xem là uống rồi.
Giọng Thẩm Khinh Nhược vừa tự tin vừa mong chờ hỏi:
"Em thấy sao? Mì tương đen tôi làm ngon tuyệt đúng không?"
"Ngon." Mạnh Trì vùi đầu ăn, trước đây cô đều chờ nuốt hết đồ ăn trong miệng mới nói chuyện, lần này miệng vẫn đang nhai nhưng vẫn nói ra lời thật lòng: "Đây là mì tương đen ngon nhất em từng ăn."
Tương rất thơm, mặn nhạt vừa phải, sợi mì cũng rất dai, ăn vào trong miệng rất vừa phải, làm cho Mạnh Trì ăn hết miếng này tới miếng khác.
"Đừng chỉ ăn mì." Thẩm Khinh Nhược dùng đũa chung ghim thịt viên bỏ vào chén Mạnh Trì: "Tôi chỉ tiện tay nấu thôi, còn đó."
"Là chị làm sao?" Mạnh Trì cắn một viên thịt, mềm mềm cay cay thơm thơm, hòa trong miệng.
Thẩm Khinh Nhược:
"Vừa rồi đặt giao đồ ăn, tôi từng ăn qua một lần, cảm thấy tiệm đó mùi vị cũng khá lắm."
Không hiểu sao Mạnh Trì cảm thấy lòng mình có chút ngọt ngào, bởi vì người này ăn ngon nên muốn chia sẻ với cô?
Đồ ăn trên bàn cũng khá nhiều, vừa rồi Mạnh Trì cảm thấy một hai món là đủ, nhưng Thẩm Khinh Nhược lại nói bản thân đang có cảm xúc nhất định phải làm nhiều hơn, còn nói với cô phải có món mặn có món xào có canh.
Lúc Thẩm Khinh Nhược ăn salad, Mạnh Trì không khỏi khẩn trương, tuy rằng món ăn cực kỳ đơn giản nhưng là lần đầu tiên cô làm.
Có vẻ Thẩm Khinh Nhược cảm nhận được ánh mắt của cô bèn chậc lưỡi, giọng khoa trương:
"Ồ, đường cát trắng rất ngọt, còn cà chua này nữa, rất tươi..."
Mạnh Trì thầm nghĩ: những thứ này hình như không có liên quan đến cô, là công lao của nhà máy đường và cô chú nông dân trồng.
Thẩm Khinh Nhược tiếp tục khoa trương:
"Ơ? Hình như ngon hơn bình thường..."
Giọng điệu này của Thẩm Khinh Nhược nghe ra giống như chế giễu, Mạnh Trì nóng mặt, cô cảm thấy cầu người này khen mình quả là ngu ngốc.
Thẩm Khinh Nhược quay qua, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn cô, hỏi:
"Tại sao vậy nhỉ?"
Cô cực kỳ muốn kết thúc sớm cái đề tài này, nhưng vẫn theo ý Thẩm Khinh Nhược, cũng không ngẫm nghĩ:
"Bởi vì là em làm."
Lời vừa dứt, chỉ tiếc không thể ngay lập tức xuất hiện nút quay ngược hoặc cổ máy thời gian cũng được, cô muốn đưa mình về thời hồng hoang*.
*Hồng hoang (chữ Hán: 洪荒) là theo tôn