Trên mặt Thẩm Khinh Nhược không hề vui vẻ, nhìn gần thì đôi mắt hơi đỏ lên, dường như đang đè nén điều gì đó.
Lúc Thẩm Khinh Nhược gọi cô Tiểu Trì, cô cảm giác trong lòng dường như có ngọn lửa, bùng cháy, lý trí lại một lần nữa biến mất, không nhịn được hôn lên môi Thẩm Khinh Nhược.
Rất lâu rồi Thẩm Khinh Nhược chỉ gọi cô là bé con bạn nhỏ, lần này cô rất nghi ngờ, có đôi khi hay nói Thẩm Khinh Nhược đừng gọi như vậy nhưng hiệu quả quá nhỏ.
Thẩm Khinh Nhược vẫn cứ gọi mà không quan tâm cô, tuy rằng Thẩm Khinh Nhược lớn hơn cô nhưng cô vẫn cảm thấy không lớn hơn là bao, và cũng không lớn đến nỗi để bị gọi là bé con bạn nhỏ, hơn nữa cá nhân cô hi vọng được đối phương đối xử bình đẳng mà không bị cho là ấu trĩ, không hiểu chuyện.
Thẩm Khinh Nhược phản ứng có chút máy móc, không hào hứng giống bình thường, Mạnh Trì nhớ đến giọng điệu vừa rồi, chợt có một loại cảm giác, Thẩm Khinh Nhược không phải muốn hôn môi mà là muốn nhận được sự ấm áp, một loạt phản ứng của cô ấy giống như một người ở trong cơn lạnh giá quá lâu bất chợt nhận được một que diêm.
Mạnh Trì nhớ lại có vài điều Thẩm Khinh Nhược không muốn nói ra miệng, có những lời chỉ nói vài câu để mau chóng lướt qua, cũng giống như chuyện khung ảnh trên ngăn tủ bị úp lại, hình như không muốn để cô nhìn thấy.
Cô đành phải ôm chặt trong lòng, hôn càng sâu hôn, giống như dùng phương thức này giúp đối phương vượt qua chướng ngại tâm lý.
Nếu như chị cảm thấy có những chuyện qua đau khổ, em nguyện ý làm ổ trốn cho chị.
Vừa rồi trong lúc Mạnh Trì đang suy nghĩ và sau đó ôm chặt lấy Thẩm Khinh Nhược, không quan tâm hành vi này có được phép ở hồ bơi hay không mà sát đến Thẩm Khinh Nhược, trong đầu Thẩm Khinh Nhược mọi lý trí mọi quy tắc đều mai danh ẩn tích, thậm chí còn quên cả xung quanh vẫn có người.
Dường như chỉ có thế giới nhỏ của các cô, ở đó các cô thỏa thích ôm hôn.
Thẩm Khinh Nhược bị Mạnh Trì cảm hóa, dần dần chủ động ra sức ôm gáy Mạnh Trì, hôn lên môi Mạnh Trì, giọng vừa mềm mỏng vừa dịu dàng, khẽ gọi Mạnh Trì:
"Tiểu Trì..."
Các cô nổi trên mặt nước ôm hôn...
Thẩm Khinh Nhược có thể đã nhận ra hai người đều say sưa nên kéo Mạnh Trì vào trong nước, tiếp tục ở trong nước hôn nhau.
Sau một hồi Thẩm Khinh Nhược khẽ nhéo tay Mạnh Trì, sau đó liều mạng nổi lên mặt nước, hít thở từng hơi từng hơi, ở trong nước chịu đựng lâu như vậy, lần đầu tiên cô biết không khí thì ra tốt như vậy.
Mạnh Trì cũng theo sau trồi lên mặt nước, hơi thở có chút hỗn loạn, trên mặt đầy nước, nhìn rất khỏe khoắn.
Cô mím môi, chậm rãi nói:
"Lần này có tính là em thắng không?"
Hai giây sau Thẩm Khinh Nhược mới phản ứng, cô mới ra Mạnh Trì nói đến cuộc thi kia.
Cô vừa tức vừa buồn cười: "Em thắng..." Cô ngừng lại rồi nói tiếp: "Ba ván thắng hai, thi ván nữa."
Cô vừa chuẩn bị lặn vào trong nước thì đã bị Mạnh Trì ôm lấy người.
Sắc mặt Mạnh Trì trở nên nghiêm túc hơn:
"Em chịu thua...!đừng thi nữa."
Ngay lập tức Thẩm Khinh Nhược đã hiểu được ý của Mạnh Trì, người này lo lắng cô lặn xuống lần nữa bản thân sẽ mất khống chế giống như vừa rồi.
Nhiều năm qua cô đã dưỡng thành thói quen cái miệng hay ba hoa, điều này khiến cô theo bản năng muốn từ chối kèm theo đùa giỡn để che giấu lòng mình, nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Mạnh Trì, những lời trêu tức chỉ đến cửa miệng lại không thể thốt ra.
Sao vậy nhỉ? Không thể giỡn rồi? Bị thu phục rồi sao? Thẩm Khinh Nhược thầm cười nhạo chính mình, thảo nào Tạ Trăn cười cô là xe đạp lủng bánh, nhìn vậy thôi chứ ngay cả xe đạp cũng không phải, người đi xe đạp tốt xấu gì cũng có hai bánh xe chạy về phía trước.
Cô không muốn làm cho bầu không khí trở nên nghiêm trọng, cô giãy giụa thoát khỏi cái ôm của Mạnh Trì, hất nước nói:
"Vậy bơi đua, xem ai bơi nhanh."
Mạnh Trì do dự, rẽ nước bơi về phía Thẩm Khinh Nhược:
"Tuy chị bơi đẹp nhưng so về tốc độ thì chị vẫn kém hơn em."
Thẩm Khinh Nhược:
"Bớt khoe mẻ lại."
Đứa nhỏ này sao vậy ta? Sao càng ngày càng ngạo mạn? Học mình hay trước nay đã vậy?
Nhưng ở tuổi này thì quả thật hơi khoe mẻ một chút.
Thẩm Khinh Nhược vừa bơi vừa nhìn Tạ Trăn nửa ngụp nửa lặn ở bên kia, cô hất nước, cười nói:
"Trăn Nhi, tới đây, thả lỏng..."
Tạ Trăn không thể so với hai người này, một mình một đường bơi nên không nhìn thấy hành động mờ ám vừa rồi của hai người này, lúc đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị Thẩm Khinh Nhược hất nước vào mặt, ngay lập tức không vui đuổi theo hất lại, miệng hét lớn:
"Thẩm Khinh Nhược cậu chết chắc rồi."
Hai người nhanh chóng chiến nhau, Mạnh Trì ở bên cạnh rảnh rỗi bơi bơi, chờ hai người chấm dứt chiến tranh mới cùng họ bơi qua bên cạnh lên bờ.
Tạ Trăn thở hồng hộc, giọng không hài lòng:
"Cuộc chiến không công bằng, vừa rồi mình bơi rất lâu hai người lại không có động tĩnh, chẳng biết làm gì nữa."
Người nói vô tâm người nghe để bụng, Mạnh Trì vừa giãn người vừa cảm thấy lỗ tai nóng lên.
Thẩm Khinh Nhược:
"Hồi nãy bạn nhỏ cũng bơi lâu lắm, hai vầy đi, lát nữa thi người về thứ hai thứ ba sẽ đại người thứ nhất ăn."
Tạ Trăn thầm nghĩ: cũng được, ngộ nhỡ không được hạng nhất thì cũng có người cùng mình mới ăn.
Tạ Trăn:
"Được thôi.
Mình cũng nóng người lắm rồi, bắt đầu đi, ai ra lệnh?"
Thẩm Khinh Nhược:
"Để mình."
Tạ Trăn không nghĩ quá nhiều, chờ Thẩm Khinh Nhược đếm số chợt cảm thấy hối hận: Chuyện gì vậy? Vừa rồi đầu óc lú lẫn rồi sao, tự nhiên để một kẻ cợt nhã như Thẩm Khinh Nhược đếm số?! Thà để Mạnh Trì làm còn tốt hơn Thẩm Khinh Nhược!
Thẩm Khinh Nhược hô hai số đầu còn rất bình thường, đến số cuối cùng thì cố ý kéo dài nửa nhịp, sau đó tất nhiên cô là người đầu tiên nhảy xuống, Mạnh Trì cũng không phản ứng kịp, vẫn còn chuẩn bị nhưng tính hơn thua vẫn nhạy, theo sát phía sau, Tạ Trăn là người cuối cùng nhảy xuống, ra sức đuổi theo phía trước, miệng vẫn không quên hùng hổ:
"Thẩm Khinh Nhược, mặt cậu dày vậy sao...!vô sỉ không ai bằng!"
Ba người thi đấu giao hẹn trước bơi đi bơi về.
Tạ Trăn bứt phá một đoạn, nhanh chóng chửi không nổi, im bật.
Ba người bơi đều xem là nhanh, vị trí chênh lệch không lớn, Thẩm Khinh Nhược còn dựa vào năng khiếu mặt dày của mình, đọc số thì cố ý kéo dài giảm tốc độ dẫn tới hai người còn lại không kịp phản ứng do đó xuất phát đầu và duy trì ưu thế đó.
Mạnh Trì cắm đầu bơi, bơi rất nhanh, sau vòng bơi thứ hai lúc gần đến đích, cô đã ở rất gần Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược liếc nhìn ra phía sau, thầm nghĩ lúc đầu nếu mình không giở trò ăn gian hoặc đường đua dài hơn một chút thì nói không chừng mạnh Trì đã đuổi kịp, quả nhiên không chấp nhận bản thân già không được, dù sao Mạnh Trì là người trẻ thể lực tốt.
Cô nhìn Tạ Trăn bị bỏ lại phía sau, như nhớ tới điều gì đó, ý