Thương Đình Lập lại dùng lực, kéo cô lại gần minh.
Anh cúi đầu, đôi mắt sáu thắm nhìn sâu vào mặt cô, mỗi một chữ nói ra, đều mạnh mẽ có lực: "Sầm Dao, cứ cho là giữa chúng ta là đoạn tình cảm vụng trộm, anh cũng sẽ không định buông bỏ, cho nên, tốt nhất em phải có tâm lý chuẩn bị
Trong lòng Sầm Dao là một mở hỗn độn.
Ra khỏi phòng, cô đứng bên ngoài một lúc lâu.
Những câu cuối cùng của Thương Đình Lập, trước sau van vang vọng trong đầu cô, đánh vào tìm cô
Cô thất bại phát hiện, tất cả lý trí, nguyên tác, giới hạn của cô, đứng trước người đàn ông tên Thương Đình Lập này căn bản đều không còn gì het.
Anh de như trở bàn tay đánh tan mọi quyết tâm của cô.
Cô và anh đang chơi một trò mạo hiểm đến cương Có lẽ bạn họ có thể vượt qua, mà cũng có lẽ bọn họ sẽ phải tap xuống nát thịt
Trở lại hội trường, trong phòng, cả hạt nhảy
mua như thường.
Không ai biết tiện dụ vừa xảy
ra một hồi phong nguyet
Sầm Dao cố gắng tự nhiên muốn tranh thủ thời gian lặng lẽ rời đi, không ngờ Điền Điềm lại đi về phía cô.
Nhìn thấy nét mặt tươi cười của Điền Điểm, dáng vẻ dịu dàng thanh nhã, trong lòng Sầm Dao nhất thời cảm thấy đủ mùi vị phức tạp.
"Cô mặc bộ váy này thật đẹp." Điển Điểm khen ngợi cô.
"Cảm ơn, làm phiên cô rồi." Sâm Dao cúi đầu nhìn chính mình.
“Bỏ lẽ phục này tôi giặt sạch rồi nên gửi đến đầu thì được?"
"Không cần." Điền Điểm khoát tay cười: "Nếu như không chế, có Săm cứ giữ lại đi.
Thật ra đây cũng là một chiếc váy mới, là lúc trước khi tôi còn ở Trung Quốc Đình Lập đã tăng tới đó.
Sau đó lõi ra nước ngoài, vì vậy không mang theo, văn luôn không có cơ hội mạc
Sàm Dao vỏ có u buồn
Trước đây chỉ nghe mấy lời truyền miệng bên ngoài, cảm thấy Thương Đình Lập thật sự chưa từng quay lại với người phụ nữ nào.
Nhưng mà bây giờ cô mới biết, thật ra chuyện giữa anh và Điển Điểm đã sớm bắt đầu rồi.
Vào lục có còn chưa biết người tên Thương Đình Lạp này còn chưa quen biết người này giữa anh và Điện Điểm đã có biết bao nhiêu giao t a rol
Bây giờ cùng Thương Đình Lập không rõ ràng như vậy, cảm giác trốn trốn tránh tránh, rất đau khổ.
Anh cũng giống như chiếc váy cô đang mặc trên người vậy, không thuộc về cô
Sự xuất hiện của cô, là sự xâm nhập không được chào đón.
Cô khó khăn cử động mỗi: “Nếu đã là quà của chủ tịch Thương, thì tôi càng không thể chiếm cho mình được.
"Không sao, mỗi năm Đinh Lập đều tặng quà cho tôi, chiếc váy này cũng không tính là quan trọng."
Sầm Dạo nhìn gương mặt ngọt ngào khi nhạc đến người đàn ông đó của cô gái, có hâm mộ cũng có hổ then.
Khương Oánh Oánh đi qua, kéo tay Sâm Dao "Dao Dao, em nhảy đến tử hết hai chân rồi này
"Cần thận một chút." Sâm Dạo sực tỉnh, đỡ lấy Khương Oánh Oánh
Điện Điểm mim cười với họ, chào tạm biệt xong lien roi di
Nhìn theo bong lưng ay, Sâm Dạo hơi ngắn
người
Bằng nhiên có cảm thấy nếu một ngày nào đó
Điền Điểm biết tâm tư sâu kín của cô lúc này, có lẽ cũng sẽ nhìn mình giống như mình nhìn Sầm Hoàn.
Lúc đó thì thật buồn cười.
Khương Oánh Oánh nhìn theo bóng lưng Điền Điểm: "Cô ta nói gì với chị vậy? Có phải là nhắc đến chủ tịch Thương?
Sầm Dao không trả lời, chỉ nói với Khương Oánh Oánh: “Oánh Oánh, chị tỉnh đi trước.
Còn em?"
"Cử đi như vậy?”
"Chị mệt rồi, muốn về sớm đi ngủ.
“Gần đây chị vừa bận việc công ty của chúng ta, lại vừa bản việc của Bộ Thị, thật sự rất cực khổ.
Nhưng err vẫn phải ở đây với anh em mới được, nếu không anh ấy sẽ làm mình làm mấy với cm."
"Không sao, chỉ về một mình"
Khương Oánh Oánh nhớ ra gì đó "Đúng rồi, nay giới Bộ Từ Ngang vạn luôn tìm ch
Sam Dao gat dau: "Chi blet roi."
Nói chuyện với Khương Oánh Oánh xong, Sâm Dạo văn muộn lặng làng roi đi một mình.
Không ngờ rằng Bạ Tử Ngang lại đứng ngoài cửa, hút thuốc chở.
“Tôi tìm cô cả nửa ngày, cô đi đâu