"Tiên sinh đang họp.
Tiểu thiếu gia có chuyện gì sao?”
"Chuyện lớn!” Cậu nhóc cầm điện thoại đi loanh quanh trong phòng: “Chủ Dư, chủ nói với ba cháu, tiểu Dao đang yêu đương, sắp gả cho người ta rồi!”
Nhóc cổ ý nói chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.
Lời lúc này tiểu Dao nói, không phải là có ý muốn gả cho người ta à?
Dư Phi nghe thấy lời này liền trở nên lúng túng.
Sầm Dao đã kết hôn rồi, còn có thể gả cho người ta sao?
Nhưng đã là chuyện có liên quan đến Sầm Dao, anh cũng không dám chậm trễ.
Anh ta chỉ đành nói với cậu nhóc: “Vậy cháu chờ một chút."
Bên này, Dư Phi cầm điện thoại trên tay, không hề do dự, đi thẳng vào phòng họp.
Trong phòng họp, người của hai bên đang ngồi đối diện nhau.
Bên trái là người của tập đoàn Nguyên Thịnh, bên phải là Nhất Thủy.
Nguyên Kính Chi là người phát ngôn bên phía Trung Quốc, anh dùng tiếng Anh lưu loát đĩnh đạc bàn bạc, Thương Đình Lập nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng mới lên tiếng nói một hai câu bổ sung chỗ thiếu sót.
Lần này lịch trình rất chặt chẽ.
Đến London mấy ngày, thời gian ngủ của mọi người đều bị thất chặt.
Dư Phi đi vào, chỉ cúi người thì thầm bên tại Thương Đình Lập vài câu.
Thương Đình Lập là một người luôn bình tĩnh, sắc mặt nhìn không ra chút biến hóa nào.
Nghe Dư Phi nói xong, anh đưa taycầm điện thoại.
Khẽ gật đầu với Nguyên Kính Chi, nhận lại ánh mắt bảo yên tâm" của Nguyên Kinh Chi, mới cầm điện thoại đi ra ngoài phòng họp.
Đẩy cửa phòng họp ra, lại đóng lại.
Mặt anh bây giờ mới để lộ ra những gợn cảm xúc.
"A lô."
"Ba!" Nghe thấy giọng của anh, Thương Hựu Nhất như uống được một liều thuốc an thần, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Có chuyện gì?” Thương Đình Lập hói.
“Ba ơi, hôm nay chống tiểu Dao đến tìm tiểu Dao đấy!
"Sau đó thì sao?"
“Sau đó, bọn họ đã làm một chuyện rất xấu hổ.
Thương Đình Lập bước về phía cửa số không có người: "Chuyện xấu hổ là chuyện gì?”
"Chính là chính là chuyện xấu hổ mà ba làm với tiểu Dao."
Hay thật
Tay cầm điện thoại của Thương Đình Lập siết chặt một chút, đưa đôi mắt sâu thăm nhìn ra ngoài cửa số, một lát sau, mới nói: “Ba biết rồi."
Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Chỉ một câu ba biết rồi sao?
“Ba ơi, ba phải nỗ lực hơn nữa mới được." Cậu nhóc nghiêm túc nói: “Nếu không, tiểu Dao sẽ bị người khác cướp mất đó.
"Nếu như con không muốn không có mẹ thì giúp ba để mắt tới cô ấy đi."
"Con để mất thì có tác dụng gì chứ? Vẫn là sức hấp dẫn của ba không đủ.
Nhưng mà ba cũng đừng nản lòng, chồng của tiểu Dao không đẹp trai bằng ba." Cậu nhóc nghiêm túc an úi.
“Ba biết "
“Cũng không cao bằng ba.
"Ừ."
“Con cảm thấy ba vẫn có sức hút hơn." Sợ người nào đó bị đả kích, Thương Hựu Nhất rất thân thiết an ủi anh.
Kết quả, người nào đó lại nói: "Không cần phí lời những điều hiển nhiên như thế nữa." Chung Trung Tinh Liên bang nhiên xuất (in trước một
" Thương Hựu Nhất câm nín.
Ba quả tự phụ rồi.
"Có chăm chỉ làm bài tập không?”
"Có a
"Chăm chỉ đọc sách.
"Da."
"Có động tĩnh gì thì gọi điện thoại cho ba
“Con biết rồi!
“Ừm.
Ba cúp máy đây." Thương Đình Lập không nói nhiều nữa, cúp điện thoại.
Anh đứng bên cửa sổ một lúc, ảnh nhìn thâm trầm nhìn ra ngoài cửa, sắc mặt âm u.
Anh mới đi công tác mấy ngày, cô đã dám hôn Bộ Tử Ngang? Chương với Thương Bình Lạn bằng nhiên xuất hiện trước mặt t
Hoặc là nói, ngoài hôn ra, bọn họ còn làm chuyện gì khác hơn nữa không?
Nghĩ đến những cảnh tượng đó, hít thở của Thương Đình Lập càng nặng nề hơn.
Anh ném điện thoại cho Dư Phi, lạnh lùng nói dặn dò: "Đặt cho tôi một vẻ máy bay về nước tối nay."
Tối nay?
“Nhưng bên này vẫn còn công việc, chỉ e khó mà đi được.”
“Rất khó đi không có nghĩa là không thể đi." Thương Đình Lập chỉ để lại một câu, nặng nề đi vào phòng họp.
Tối đó.
Sầm Dao đọc thỏa thuận ly hôn kỹ càng, rồi nghiêm túc ký tên mình lên
đó.
Bây giờ chỉ chờ đến thứ hai, cô có liền có được tự do rồi.
Đây thật sự là chuyện khiến cô vui mung.
Cô cất thỏa thuận ly hôn vào ngăn kéo, vô tình rơi vào chiếc điện thoại đặt bên cạnh.
Lúc này ở Anh đã là buổi chiều rồi.
Chỉ là, thật buồn cười.
Cô quan tâm thời gian ở Anh làm gì chú?
Sầm tắt máy, đặt lại vào trong chăn.
Cậu nhóc xoay người, chui vào lòng cô.
Cuộn tròn thành một khối