"Vẫn chưa ngủ ạ! Tiểu Dao, cô nhớ cháu rồi à?"
Giọng nói trẻ con ngọt ngào của nhóc truyền đến qua tin nhắn thoại, Sầm Dao nghe thấy cảm thấy trong lòng rất mềm mại.
"Ừm, cô nhớ cháu rồi.
Bây giờ cháu đang ở đâu thế?"
Cô đáp lại cậu nhóc, đổi thành dùng ghi âm.
Lúc nói chuyện với cậu nhóc, giọng điệu của cô trở nên rất dịu dàng.
Bên này, trong phòng bệnh.
Thương Đình Lập đang nửa nằm nửa ngồi trên giường xem tài liệu, mà cậu nhóc thì đang ngồi trên sô pha ăn sô cô la, vụn sô cô la rơi khắp người, áo len màu trắng bị nhuộm đen một mảng.
Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo nhẹ nhàng cầm điện thoại nghịch, khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa nở.
Lúc này, từ điện thoại truyền ra một giọng nữ dịu dàng.
Mềm mại dịu dàng.
Giữa đêm thế này, nghe thấy thật giống như kẹo bông.
Mềm mại, ngọt ngào.
Thương Đình Lập không lên tiếng, chỉ tiếp tục xem tài liệu.
Cậu nhóc liền nhẹ nhàng, ngoan ngoãn trả lời: "Cháu đang ở bệnh viện Nhân Dân chăm sóc cho ba cháu! Bưng nước rót trà, tắm rửa, đấm lưng cho ba.
Tiểu Dao, ba khen cháu rất giỏi chăm sóc người khác! Cô đừng ở cùng chú lần trước nữa được không? Sau này cô bị bệnh cháu sẽ đến chăm sóc cô."
"."
Môi Thương Đình Lập giật giật.
Thằng nhóc này nói nhảm gì vậy chứ? Anh chỉ bị ho sốt, nhiễm trùng phổi chút thôi, từ khi nào lại biến thành không thể tự lo cho sinh hoạt cá nhân, phải để một đứa trẻ thế này làm giúp chứ? Còn nữa, mình khen nó lúc nào chứ? Sầm Dao ở bên kia nghe thấy giọng nói non nớt của nhóc, còn có câu thỉnh cầu phía sau, nhất thời dở khóc dở cười.
Trong lòng lại tràn đầy lo lắng.
"Ba cháu bệnh rất nghiêm trọng sao?"
Thương Hựu Nhất nghe đến câu hỏi này, chuẩn bị đáp một câu "thật ra cũng không tính là rất nghiêm trọng", thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng ho.
"Ba, ba lại ho à?"
Cậu nhóc cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang người bên cạnh.
"Con qua đây."
Anh nói ngắn gọn.
"Chờ con gửi xong tin nhắn đã"
Thương Hựu Nhất lại cắm mặt vào điện thoại.
"Cầm điện thoại qua đây.Nhanh lên."
Thương Đình Lập chau mày.
Xem dáng vẻ rất cọc cằn nhai Thương Hựu Nhất không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy khỏi sô pha.
Thương Đình Lập phủi sạch chiếc áo len trắng của nhóc, lại vỗ vỗ xuống bên giường: "Ngồi đây đi "
Thương Hựu Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống bên giường.
"Đưa điện thoại cho ba."
"Sao thế ạ?"
Đôi mắt Thương Hựu Nhất mở to, không hiểu nhìn ba mình.
Thương Đình Lập lại không nói gì, trực tiếp lấy điện thoại trong tay con trai.
Sầm Dao ở bên này sốt ruột như lửa đốt, sao đến thời điểm quan trọng thì cậu nhóc lại không trả lời tin nhắn vậy? Nghĩ ngợi một lúc, cô lại gửi một tin nhắn thoại đến.
"Hựu Nhất, có phải rất nghiêm trọng không? Sao cháu lại không trả lời tin nhắn của cô?"
Lần này, tin nhắn rất nhanh được gửi đến.
Nhưng mà không phải là tin nhắn thoại mà là một đoạn tin văn bản.
"Thật sự rất nghiêm trọng đó.
Ba cháu ăn không ngon, ngủ cũng không yên, rất đáng thương!"
Sầm Dao nhìn mấy chữ này, lòng cô thất lại.
"Vậy bác sĩ nói sao?"
"Cháu cũng không biết nữa.
Tiểu Dao, cô phải hỏi ba cháu mới biết được."
Hỏi anh...!
Sầm Dao cần môi.
Lại nhắn mấy chữ: "Ba cháu ngủ chưa?"
"Chưa ạ.
Ba cháu rất thích làm việc, đã bệnh nặng thế này rồi mà vẫn còn làm việc đấy! Các bác bác sĩ nói, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ một tháng nữa cũng không xuất viện được.
Nhưng cả cháu và ông bà nội đều không khuyên được ba."
Nhìn mấy dòng chữ này, Sầm Dao liền thở dài.
Anh thật sự không biết chăm sóc bản thân mà.
Một cơn cảm nhẹ phải chờ tới khi thành viêm phổi mới chịu đi bệnh viện.
Mà hiện giờ đã đến bệnh viện rồi còn hành hạ bản thân như vậy.
Cô năm trên giường hai giây, sau đó cất điện thoại, vén chăn lên rồi rời giường.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra.
Khương Oánh Oánh thò đầu vào, vừa lúc nhìn thấy Sầm Dao đang mở tủ quần áo, cô chớp mắt hỏi: "Trễ vậy rồi chị còn ra ngoài à?"
Sầm Dao qua loa đáp một tiếng "ừm".
"Đến bệnh viện à?"
"Chị đi tìm bác sĩ hỏi tình hình một chút"
"Anh ấy đang ở bệnh viện Nhân Dân."
Khương Oánh Oánh nói: "Anh em giúp em nghe ngóng rồi, tuyệt đối không sai đâu.
Nếu chị muốn đến bệnh viện thăm anh ấy, em thấy chị phải nhanh lên.
Qua chín rưỡi tối thì khoa nội trú sẽ không cho ra vào nữa, bây giờ