"Em cũng là lúc tan ca mới nghe nói chuyện chủ tịch Thương nhập viện."
Sầm Hoàn lấy hết dũng khí mở miệng.
Mang hoa đến đầu giường, lại đặt canh gà trong tay xuống đầu giường: "Đây là canh gà em hầm, chủ tịch Thương, nếu anh đói thì có thể uống, chỉ là không biết mùi vị thế nào thôi."
Nói đến câu cuối, bởi vì xấu hổ nên giọng nói cô ta càng lúc càng hạ xuống.
Thương Đình Lập nhếch môi, nhàn nhạt cười, lịch sự gật đầu với cô ta một cái: "Cảm ơn, cô thật có lòng."
Mặt Sầm Hoàn đỏ một mảng lớn: "Không có, không có, em...!
nên làm mà.
Nếu anh thích, mỗi ngày em đều hầm cho anh cũng không hề gì"
Câu cuối cùng khiến ánh mắt Thương Đình Lập đang nhìn cô dừng lại một chút, cau mày suy tư.
Hàm ý của câu nói này rất rõ ràng, Sầm Dao biết, với trí thông minh và EQ của Thương Đình Lập, không thể nào không nhìn ra tâm tư của Sầm Hoàn.
Cô dò xét sắc mặt Thương Đình Lập, chỉ thấy trên mặt anh không có chút dao động nào.
Thậm chí, ánh mắt cũng không hề dừng lại trên người Sầm Hoàn, chỉ đời mắt, đột ngột hướng về cô: "Còn em?"
"Gì cơ?"
Sầm Dao hỏi.
"Sầm Hoàn đến thăm bệnh tặng quà cho anh, em lại đi tay không à?"
Thương Đình Lập chuyển tâm mắt sang cô.
Sầm Dao bình tĩnh lấy phong bì từ trong túi ra, đặt lên đầu giường.
"Quà?"
Thương Đình Lập nhướng mày.
"Ừm"
Cô lùi về sau một bước.
Cố gắng làm cho thái độ của mình bình tĩnh nhất có thể, xa cách khách sáo.
Hy vọng Sầm Hoàn sẽ không nhìn ra sơ hở nào.
"Cô Sầm thật có lòng."
Lời nói của Thương Đình Lập khiến người ta không thể đoán được ý tứ: "Hôm nay anh nhận không ít quà tặng, đây là lần đầu tiên nhận món quà trực tiếp tới như vậy."
Sầm Dao khẽ mỉm cười: "Chủ tịch Thương thích thì tốt rồi"
"Đương nhiên thích rồi"
Thương Đình Lập cầm lấy phong bì: "Có ai lại không thích tiền chứ"
Sầm Hoàn đứng bên cạnh nhìn cái này, nhìn cái kia, không hiểu vì sao, rõ ràng là cô ấy cũng đến thăm bệnh, nhưng lúc này đây đứng ở đây lại giống như một người dư thừa.
Sầm Dao bị Sầm Hoàn nhìn đến mất tự nhiên.
Thấy dáng vẻ của Thương Đình Lập xem ra cũng không có gì nghiêm trọng, cũng không muốn ở lâu nữa.
Chỉ nói: "Chủ tịch Thương, thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi không làm phiền nữa.
Anh nghỉ ngơi đi"
Nói xong, Sầm Dao liền đi ra ngoài.
Đôi mắt thâm sâu của Thương Đình Lập nhìn theo cô: "Cũng đã đến rồi, không muốn bàn chuyện đấu thầu với anh sao?"
Câu này vừa nói ra, ánh nhìn của Sầm Hoàn cũng dời đến người Sầm Dao, khiến cho tim Sầm Dao thịch một tiếng, lỡ mất một nhịp.
"Chờ đến khi chủ tịch Thương khỏe lại, tôi nhất định sẽ đến tìm anh bàn chuyện đấu thầu sau."
Cô nhẹ giọng đáp lại, đi ra khỏi phòng bệnh.
Đi được một quãng, quay đầu, nhìn thấy Sam Hoàn không đi theo, cô quay người kéo cô ta: "Còn không đi?"
"Chị, bây giờ cũng không tính là quá trễ."
Sầm Hoàn không muốn rời đi như vậy.
Cô ấy khó khăn lắm mới gặp được chủ tịch Thương một lần.
Hôm nay đi rồi, lần sau cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại! "Còn không đi bệnh viện sẽ đóng cửa đó, em còn muốn ở đây cả đêm à?"
Sầm Hoàn chu môi: "Ở đây một đêm thì ở một đêm, cũng không sao mà."
Nói xong lại đưa mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường với gương mặt ngượng ngùng.
Thương Đình Lập mặc đồ bệnh nhân bước xuống giường: "Để tôi tiễn hai người xuống lầu."
"Không cần phiền như vậy đâu, chúng tôi..."
"Chủ tịch Thương nằm trên giường cũng lâu rồi, đi lại càng tốt cho thân thể"
Sầm Hoàn cắt lời Sầm Dao.
So với sự cự tuyệt của Sầm Dao, cô ta lại rất kịch động, rất vui sướng.
Sầm Dao cũng không tiện nói gì nữa, chỉ đành duy trì im lặng.
Cả đường đi, Sầm Hoàn đi rất gần Thương Đình Lập, tư thế đó chỉ hận không thể dính lên người anh mới tốt.
Sầm Dao chỉ làm như không thấy gì, ánh mắt cứ nhìn thẳng về hướng thang máy.
Dường như Thương Đình Lập không hề cảm nhận được ÿ tứ của Sầm Hoàn, hoàn toàn không hề có phản ứng gì.
"Chủ tịch Thương, bác sĩ nói khi nào thì anh có thể xuất viện?"
Sầm Hoàn tìm đề tài nói chuyện với anh.
"Nhanh thôi."
Anh nhàn nhạt đáp.
"Vậy thì tốt quá! Nghe nói anh nhập viện, em đã rất sợ"
"Cảm ơn."
Anh chỉ nhẹ nhàng nói mấy chữ, trên mặt không hề có biểu cảm dư thừa nào.
".."
Sầm Hoàn có chút