Sầm Dao lạnh mặt.
Bà Điền vẫn tiếp tục nói: "Ba con nói người phụ nữ đó đã kết hôn rồi.
Con nói xem, sao lại có loại người không biết tự lượng sức như thế chứ? Đình Lập sao có thể thích loại người như vậy được?"
"Mẹ biết Đình Lập sẽ không thích người phụ nữ đó thì còn lo lắng gì chứ? Bảo con mua đồ lấy lòng anh ấy làm gì?"
"Dù sao con chủ động chút cũng không sao.
Hơn nữa, người đàn ông nào cũng đều thích phụ nữ dịu dàng chu đáo.
Con không tin thì hỏi người bạn đã kết hôn này của con đi, Sầm..."
Bà Điền nói đến đây thì nhìn Sầm Dao không nói nữa, dường như đã quên tên cô.
Sầm Dao mỉm cười, không kiêu ngạo cũng không tự tỉ: "Cháu là Sầm Dao."
"Phải rồi, cô Sầm Dao"
Điền Điềm khoác tay mẹ mình: "Mẹ không biết Đình Lập chỉ mặc quần áo đặt làm riêng thôi sao.
Cho nên con mua cũng lãng phí."
"Con nói cũng đúng."
Bà Điền nhìn thoáng qua áo sơ mi Sầm Dao đang cầm.
Sầm Dao thản nhiên gật đầu, quay sang nói với nhân viên cửa hàng: "Lấy cho tôi chiếc áo đen bên kia luôn đi, gói chung lại, tôi đi tính tiền."
Nói xong, cô liền gật đầu chào hai mẹ con Điền Điềm: "Cháu không làm phiền hai người nữa.
Tạm biệt."
Khương Oánh Oánh cũng vội vàng chào hai người rồi đi theo Sầm Dao.
Sầm Dao đứng đó, lưu loát quẹt thẻ, tính tiền.
Chỉ có hàng mi khẽ run rũ xuống kia biểu lộ tâm trạng lúc này của cô.
Bên này.
Hai mẹ con Điền Điềm làm bộ chọn quần áo, nhưng ánh mắt mẹ Điền lại hướng về phía Sầm Dao.
"Đình Lập rất thân thiết với cô ta?"
"Mẹ nghe ai nói vậy?"
Điền Điềm cực kỳ ngạc nhiên.
"Tên nhóc Thương Ngộ có nói bóng gió vài câu.
Mặc dù chưa từng gặp, nhưng mẹ nhớ tên."
"Mẹ, Thương Ngộ muốn gì, chúng ta đều rõ ràng mà.
Cậu ta ước gì nhà chúng ta và Đình Lập không còn quan hệ, như vậy cậu ta mới có thể ngư ông đắc lợi.
Mẹ đừng để bị cậu ta lừa"
"Mẹ không quan tâm hai anh em nó đấu đá nhau thế nào.
Nói chung thì, tốt nhất Thương Đình Lập biết phân rõ nặng nhẹ.
Nếu