Sầm Dao kéo kéo bàn tay không an phận của Thương Đình Lập ra.
"Dao Dao, nhưng bây giờ anh chỉ muốn ăn em thì phải làm sao?"
Thương Đình Lập không hề vì lời nói của Sầm Dao mà ngừng tay, từ lúc mới vào cửa trong lòng anh đã tràn đầy thỏa mãn, đây là cuộc sống mà anh muốn.
Một đứa con tinh nghịch, còn có cô gái nhỏ của anh, mỗi ngày đều chờ mình về nhà, những ngày tháng như vậy mới thật sự là cuộc sống.
"Đừng làm loạn, Hựu Nhất còn đang ở bên ngoài đấy"
Bị Thương Đình Lập chọc ghẹo thế này, mặt Sầm Dao đỏ bừng lên, người đàn ông luôn không nghiêm chỉnh như vậy, dường như chọc ghẹo mình đã trở thành chuyện thường ngày của anh.
"Vậy tối nay về phòng rồi thu phục em sau."
Thương Đình Lập hôn lên mặt Sầm Dao rồi đi ra phòng khách.
Anh phải rời đi, bằng không anh thật sự không thể đảm bảo được mình có "trừng phạt"
tiểu tinh linh mê người đó ngay tại nhà bếp hay không.
"Ba ơi, vừa rồi ba làm gì vậy?"
Thương Hựu Nhất chớp chớp mắt, cười xấu xa nhìn Thương Đình Lập.
"Sau này cấm con đến gần nhà bếp."
Thương Đình Lập đen mặt nhìn cậu con trai trước mặt, cậu nhóc này xem ra nên giáo dục cho tốt, đây đã lần thứ mấy anh cùng Sầm Dao làm chuyện đen tối bị nhóc bắt gặp rồi.
"Ba à, ba không có nhân quyền gì cả, đây cũng là nhà của con mà, sao ba lại không cho con đến gần?"
Thương Hựu Nhất buồn bã nhìn cha mình, vì sao sau khi có Tiểu Dao thì ba lại không yêu mình nữa rồi? Bữa cơm này ăn rất hòa thuận vui vẻ, Sầm Dao cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác ấm cúng của gia đình, không ngờ được mình lại cảm nhận được cảm giác gia đình từ Đình Lập cùng Thương Hựu Nhất.
"Anh nghe Hựu Nhất nói hôm nay hai người gặp phải Điền Điềm."
Thương Đình Lập đặt tài liệu trong tay xuống, đi về Sầm Dao.
"Ừm."
Sầm Dao gật đầu, nhắc đến Điền Điềm trong lòng cô lại nổi lên cảm giác bất an.
"Thương Đình Lập, nếu như em trở thành phiền phức của anh, không bằng bây giờ chúng ta cứ từ bỏ nhau đi"
Sầm Dao nhìn Thương Đình Lập, cô không thể để mình chìm đắm quá sâu, người đàn ông này đối với mình mà nói giống như thuốc phiện vậy, đã nếm thử rồi thì rất khó bỏ được.
"Dao Dao, anh cho phép em ghen, bởi vì ghen chứng tỏ em thích anh, nhưng anh không cho phép em có ÿ nghĩ rời xa anh."
Thương Đình Lập đen mặt, mặt giận hờn nhìn Sầm Dao, cô gái nhỏ này cứ vì một câu nói của người khác mà ôm tâm tư rời xa anh.
"Anh đã nói rồi, anh không có ý định từ bỏ em, bởi vì trước sau gì chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, đây là thuận theo tự nhiên, anh tin tưởng bản thân nhất định có thể bảo vệ tốt cho em, nhưng em cũng phải tin tưởng anh."
Thương Đình Lập nói xong thì kéo Sầm Dao vào lòng mình, dịu dàng hôn cô.
"Thương Đình Lập."
Sầm Dao bị Thương Đình Lập làm cho quay cuồng, tuy rằng lần trước đã xảy ra một số quan hệ, nhưng bởi vì cô không thể tiếp nhận vật to lớn đó của anh, cuối cùng anh chỉ đành bỏ qua cho cô, nhưng lần này anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô nữa, anh muốn cô hoàn toàn thuộc về mình, như vậy thì cô mới bỏ đi ý nghĩ rời xa mình.
"Thương Đình Lập."
Sầm Dao chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng rực, muốn càng nhiều hơn, cô cũng không biết mình muốn gì nữa, chỉ có thể không ngừng gọi tên Thương Đình Lập.
"Ngoan, thả lỏng nào."
Thương Đình Lập nhân nại dỗ dành Sầm Dao, anh biết không thể gấp gáp, chỉ có thể từng chút hướng dẫn cô, để cô có thể thuận lợi tiếp nhận anh.
Sầm Dao chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp tan ra, lúc vừa bắt đầu Thương Đình Lập còn rất dịu dàng nhẫn nại, nhưng sau đó thì anh càng lúc càng mất khống chế, cứ như con sói đói lâu ngày cuối cùng cũng nhìn thấy con mồi vậy, cô bị anh làm cho đầu óc quay cuồng, toàn thân yếu ớt vô lực.
"Hôm nay ngoan ngoãn ở nhà nghỉ