sầm Dao không ngần ngại, đưa điện thoại lên tai, nghe máy.
“Hựu Nhất, cho con một phút để xuất hiện trước mặt ba.” Từ điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, ngữ khí có phần thiếu kiên nhẫn.
Hựu Nhất?
Thật là một cái tên không thuận miệng.
Sầm Dao đáp: “Chào anh, cậu nhóc không cách nào lập tức xuất hiện trước mặt anh, nhưng anh phải lập tức xuất hiện trước mặt nhóc ấy mới được.”
Dường như rất ngạc nhiên trước giọng nói bất ngờ của cò, bên kia trâm mặc một lúc mới hỏi: “Sao lại là em?”
Nói như cò và anh ta có quen biết vậy.
“Con trai của anh – bé Hựu Nhất vừa nãy đã ngất xỉu ở Bách Hoa Tân Hội, tôi trùng hợp gặp phải nên đã đưa cậu nhóc vào bệnh viện…”
Lời nói của cò bị người đàn ỏng đó cắt ngang: “Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Nhân Dân ở đường Thành Nam.” Cô có thể hiếu sự lo lắng và nôn nóng của đối phương, vội đáp.
“ừm, ở đó chờ tôi.”
Năm từ, nói như lẽ đương nhiên.
Sầm Dao luôn cảm thấy giọng nói này rất quen tai, hình như đã nghe qua rồi. Cò nghĩ đi nghĩ lại: “Anh này, chúng ta có quen nhau không?”
“Gặp mặt rồi nói.” Đối phương chỉ đáp bốn chữ rồi cúp máy, dứt khoát quả quyết.
Sầm Dao nghe thấy âm thanh “tút tút–” của điện thoại, cặp mày đẹp hơi nhíu lại.
Rốt cuộc ai nói với anh ta sẽ ở đây chờ anh ta chứ? Cô vẫn còn khách hàng đang ở Bách Hoa Tân Hội, còn phải quay lại đó đấy.
Nhưng mà, nghĩ đến đứa trẻ đáng thương kia, Sầm Dao lại không nỡ đi. Thôi thì, là người tốt thì làm cho trót vậy!
Cô cúp điện thoại được một lúc thì thấy một đoàn bác sĩ mặc áo choàng trắng đi qua. Người đi đầu xem chừng rất có uy quyền, hỏi y tá: “Nghe nói tiểu thiếu gia được đưa tới đây, là ở đâu?”
“Vừa có một đứa bé đi vào. Không thấy nói là tiểu thiếu gia.”
“Đi xem xem.” Đối phương vừa bước vào vừa hỏi: “Không có chuyện gì chứ?”
“Vấn đề nhỏ. Lát nữa sẽ tỉnh lại thôi. Nhưng không chắc có phải là
Hựu Nhất thiếu gia không.”
Một đoàn người hùng hổ đến, lại hùng hổ tiến vào phòng cấp cứu.
Sầm Dao nhìn theo bóng lưng của họ, có chút cảm khái. Xem bộ dạng này, hôm nay cô cứu được một tiếu thiêu gia bảo bối rồi.
Một lát sau, cậu nhóc được đưa từ bên trong ra, chuyển sang phòng VIP. Nhóc ấy ngủ rồi, nhắm nghiền mắt an tĩnh nằm trên giường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tròng thật đáng thương.
“Cậu bé không sao chứ?” Sâm Dao khẽ hỏi y tá đang đến gần.
“ừm, không sao rồi. Tiêm thuốc xong lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Sầm Dao thở phào.
Cậu nhóc đã bình an rồi, cô cũng không định ở lại. Chờ khi y tá tiêm thuốc cho nhóc, cô quay người chuẩn bị rời đi, tay vừa mới đặt lên nắm cửa thì cửa đã bị một lực từ bên ngoài kéo ra.
Cú kéo quá bất ngờ, sầm Dao không kịp buông tay, cả người bị kéo ra ngoài.
Cô vẫn cho rằng sẽ bị ngã thật thảm, thậm chí còn nhắm mắt chờ đợi một trận đau đớn. Nhưng thắt lưng đã được một bàn tay ấm áp giữ lại. Cá người cô va vào một vòm ngực rắn chắc.
“Uống bao nhiêu rượu vậy?” Một giọng nam trầm và quyến rũ vang lên trên đầu.
Giọng nói này… thật quen tai.
Sầm Dao ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh có vẻ không được vui vì ngửi thấy mùi rượu trên người cô, hàng lông mày tuấn tú hơi nhăn lại.
Sầm Dao nhìn chắm chằm vào anh ta: “Sao anh lại ớ đây?”
Ánh mắt của người đàn ông lướt qua cò, nhìn vào trong phòng.
Sầm Dao đã hiếu ra: “Tháo nào ban nãy trong điện thoại, giọng nói sao lại quen như vậy.”
Nếp nhăn giữa lông mày anh hơi giãn ra, anh liếc nhìn cô một cái đầy sâu xa: “Trí nhớ không tệ.”
Ánh mắt không hiếu nổi này khiến toàn thân Sầm Dao nóng lên.
Cô vô thức nhớ lại sự nhiệt tình của hai người tối