Những suy nghĩ trong lòng Thương Đình Lập lúc này rất cực đoan, anh bị sự ghen tuông trong tim làm cho mờ mắt, tất cả những gì cô làm sau khi anh đến đều khiến anh thống hận, mỗi lần cự tuyệt đều thể hiện như thế không hề quan tâm anh.
Trong lòng vừa nóng như bị lửa đốt, vừa lạnh lẽo nhưng băng.
Anh khao khát cô ôm anh, cho anh hơi ấm, nhưng cô chỉ đấy anh ra, thậm chí còn keo kiệt cả một ánh mắt với anh.
Lúc đầu trong lòng có bao nhiêu lo lắng cho cô thì giờ đây lại có bấy nhiêu thống hận.
“Sầm Dao, em thật là một người phụ nữ tàn nhẫn vô tình, những ngày em mất tích, Hựu Nhất vẫn luôn nhớ đến em, nó ở nhà ăn không ngon ngủ cũng không yên, thế nhưng, em thì sao, em lại ở thôn nhỏ trên núi này cùng người đàn ông khác dính lấy nhau, hoàn toàn không hề nghĩ đến nó, em luôn nói em thích Hựu Nhất, thì ra đây là thích của em, cái thích của em cũng thật hời hợt” Ngữ khí của Thương Đình Lập vừa trầm vừa nặng, mỗi một câu đều mang theo ý trào phúng.
Sầm Dao nghe thấy những lời anh nói xong thì sắc mặt cũng trắng bệch.
Trong lòng cô không phải không nhớ Hựu Nhất, chỉ là cô đem nỗi nhớ Hựu Nhất chôn chặt trong đáy lòng, bởi vì cô biết cuối cùng rồi cũng có một ngày Hựu Nhất sẽ gọi người khác là mẹ, người đó có thể là mẹ ruột của nhóc, cũng có thể là người phụ nữ mà Thương Đình Lập cưới, nói sao đi nữa, người đó cũng không phải là cô.
Cô không hy vọng có một ngày cô sẽ có kết cục đó.
Nếu như chuyện như thế thật sự xảy ra, cô nghĩ cô sẽ gục ngã mất thôi.
Thương Vân thấy sắc mặt Sầm Dao thay đổi, khuôn mặt vốn mang theo nụ cười cũng dần tát đi, từ trước đến giờ anh ta luôn ở trong tối đấu với Thương Đình Lập, không hề trực diện gặp gỡ qua, giờ đây anh lại ngang nhiên dùng con trai đe dọa dụ dỗ Sầm Dao, trong lòng càng khinh thường anh.
“Không cần biết anh là ai, làm đàn ông lại đe dọa một người phụ nữ, anh cảm thấy như vậy mà được sao?” Thương Vân bước lên trước, đối mặt với Thương Đình Lập.
Chiều cao hai người không chênh lệch nhiều lắm, chỉ là một người tráng kiện còn một người thì hơi gây.
Thương Đình Lập bị người đàn ông trước mặt làm cho giận đến bật cười, anh thật không biết người đàn ông này lấy đâu ra dũng khí để so bì với anh.
Anh bước đến gần một bước, khí thế bức người.
Ngày trước không cần biết là ai, chỉ cần đứng trước khí thế của anh thì đều không tự chủ được mà lùi bước.
Người đàn ông trước mặt lại cười nhẹ như gió thổi mây trôi, như thế không hề cảm thấy gì.
Nhưng Thương Đình Lập lại nhạy bén nhận ra một luồng khí thể khác đang chống lại anh.
Đây là sự cảm ứng giữa những kẻ mạnh với nhau.
Người đàn ông trước mặt tuyệt đối không đơn giản.
Sầm Dao đứng bên cạnh nhìn hai người đang phát ra khí thế bức người, trong lòng hơi toát mồ hôi hột.
Cô đi về phía trước, chặn tầm nhìn Thương Vân của Thương Đình Lập.
“Chúng ta nói chuyện đi” Thương Đình Lập vốn cho rằng cô muốn bảo vệ người đàn ông đó, sự tức giận trong lòng như muốn bộc phát ra, nhưng lại nghe thấy câu này của cô.
Sau một hồi ngẩn người thì gật đầu đồng ý.
“Được thôi.” Chỉ cần cô đồng ÿ nói chuyện, Thương Đình Lập tự tin có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý.
Anh sẽ nói với cô, anh vốn không hề đính hôn với Điềm Điềm, lễ đính hôn đó đã bị hủy bỏ rồi.
Anh sẽ nói với cô, sau này cũng sẽ không có người khác nữa, chỉ có cô mới có thể làm vợ tương lai của anh.
Tuy rằng cô vẫn luôn giận anh, nhưng mà biết cô vì hiểu lầm mới rời đi, anh đồng ý tha thứ cho cô một lần.
Trong lòng Thương Đình Lập tràn ngập sự hài lòng.
Nhưng một giọng nói khác lại làm anh sực tỉnh.
“Dao Dao, chị đi với anh ta sẽ có nguy hiểm đó, anh không yên tâm” Thương Vân kéo cô, không chịu buông tay, giọng điệu lo lắng, vô cùng thành khẩn.
Nhưng cùng là đàn ông, sao Thương Đình Lập có thể không nhìn ra anh ta nghĩ gì chứ.
Anh ta biết, một khi Sầm Dao rời đi, thì nhất định sẽ làm hòa với anh, cho nên bây giờ mới sốt ruột như vậy.
Thương Đình Lập nghĩ đến đây, tâm tình rất tốt khẽ cười chế nhạo anh ta.
Trong lòng Thương Vân thâm khinh thường người đàn ông đắc ý trước mặt, nhưng ngoài mặt thì lại tỉ ra lo lắng cho