Những lời nói này của lão phu nhân làm cho mắt Sầm Dao đỏ lên, cố nén những chua xót trong lòng xuống, liên tục gật đầu: “Mẹ, bọn con sẽ như vậy, con và Đình Lập cũng sẽ đến thăm mẹ thường xuyên.
Nếu như mẹ không chê con tay chân vụng về thì cũng có thể đến sống cùng con, đến lúc đó, ngày nào con cũng sẽ nấu cơm cho mẹ”
Sầm Dao rất thích lão phu nhân.
Trước khi đến gặp lão phu nhân đã rất thích bà rồi.
Lúc nói chuyện với lão phu nhân qua điện thoại, lão phu nhân vẫn luôn ôn hòa rộng rãi, có thể nói, bà là người ôn hòa nhất mà Sầm Dao từng gặp.
Lão phu nhân cũng không vì chuyện cô từng có gia đình mà có ác cảm với cô.
Thậm chí lúc cô dần dần thích Đình Lập, cũng vì từ trước đến giờ lão phu nhân chưa từng chê bai cô, mới làm cô nảy sinh một chút hi vọng xa vời.
Cho nên sau khi được gặp mặt trực tiếp lão phu nhân rôi, phát hiện ra lão phu nhân lại chán ghét cô, trong lòng cô thật sự rất khó chịu.
Cũng may, đều đã qua rồi.
Lão phu nhân cũng bị cô gái thành thật này làm cho mắt đỏ lên.
“Dao Dao, mẹ không đi quấy rầy thế giới hai người của con và Đình Lập đâu, con đừng có thấy ngày thường Đình Lập cứ hay lạnh lùng thế, thật ra trong lòng nó rất là thích con, nếu mà mẹ đi quấy rây hai đứa, nói không chừng trong lòng nó sẽ càm ràm mẹ đó ” Lão phu nhân nói xong, còn cố ý cong môi chọc cười Sầm Dao.
Cả hai lưu luyến một lúc lâu, lão phu nhân mới nhìn Sầm Dao lên xe, lẳng lặng đứng ở cửa, mãi đến khi bóng dáng chiếc xe hoàn toàn biến mất.
“Hình như lão phu nhân rất thích cô Sầm thì phải?” Thím Viên chăm sóc cho lão phu nhân lâu thế này rồi, lại vẫn không nhìn ra được lão phu nhân là vui thật hay vui giả nữa.
Lão phu nhân vẫn luôn nhìn ra xa, trả lời: “Con bé là một cô gái rất tốt bụng, đáng để người ta đối xử tốt” “Đi thôi, vào nhà, bên ngoài sắp có gió rồi” “Được rồi” Thím Viên đỡ tay lão phu nhân, hai cụ bà năm mươi tuổi đỡ nhau quay về nhà.
Từ chỗ lão phu nhân ở chạy đến nhà cũ càng tốn nhiều thời gian hơn nữa.
Cho nên sau khi lên xe Thương Đình Lập trực tiếp bảo Sầm Dao và Hựu Nhất ngôi trên xe ngủ một giấc trước.
Dù sao cũng phải dưỡng đủ tinh thần mới có thể đối mặt với những khiêu chiến tiếp theo.
Người trong nhà cũ sẽ không dễ nói chuyện như mẹ.
Lúc xuống xe đã là buổi chiều.
Mặt trời vàng rực chiếu ra những vầng sáng nhàn nhạt.
Biệt thự vừa ồn ào lại xa hoa đứng sừng sững ở trên vùng đất rộng rãi.
Có lẽ là đã có thông báo từ sớm, có một hàng người đứng ngoài cửa.
Bốn người cả trai lẫn gái đứng tách ra thành một hàng.
Vừa bước xuống xe, một người đàn ông mặc đồng phục trắng đen, tay đeo găng tay trắng mở cửa xe giúp họ.
Cũng may trước khi dừng xe lại Thương Đình Lập đã gọi Sầm Dao và Hựu Nhất thức dậy rồi.
Nhìn thấy cảnh này, cũng quá ngạc nhiên.
Hựu Nhất và Thương Đình Lập đã quen với sự phô trương này rồi, tuy rằng rất hiếm khi làm thế này, nhưng cũng không phải là chưa từng trải nghiệm lần nào.
Sầm Dao đúng thật là chưa từng trải nghiệm, nhưng mà khi gặp phải những chuyện đau đầu và phiền phức cô luôn trở nên bình tĩnh hơn.
Cho nên lúc xuống xe, mặt mày cô vẫn rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng.
Ngược lại làm cho mấy người hầu đang tò mò đứng ở cửa càng thêm xem trọng cô hơn.
Thương Đình Lập đi vào nhà cũ, trên đường đi luôn nắm chặt tay Sầm Dao, cho nên anh biết, bề ngoài Sầm Dao nhìn như bình tĩnh thật ra trong lòng lại đang rất lo lắng, trong suốt đoạn đường đi này, mô hôi trên tay cô chưa từng khô đi.
Thương Đình Lập nhích lại gần cô, cúi đầu nói: “Đừng lo lắng, em cứ xem như mình đến ăn cơm, tối nay chúng ta không ngủ lại đây, ăn cơm xong sẽ đi ngay” “Ừ” Mặt ngoài Sầm Dao đã đồng ý, trong lòng lại vẫn hơi lo lắng.
Lúc cô gả cho Bộ Tử Ngang, vốn tưởng rằng nhà của anh ta cũng đã rất giàu có.
Không ngờ rằng nhà cũ của Thương Đình Lập còn lớn hơn nhà cũ của nhà họ Bộ vài lần.
Chẳng trách có hàng tá phụ nữ