“Sao đối tượng kết hôn của Đình Lập không ở đây vậy, không lẽ là đột nhiên rút lui rồi...“
Bởi vì trong lòng Thương Đình Lập đang rất gấp, khi đi từ phòng khách đến phòng vệ sinh cần phải mất vài phút, lại bị anh rút ngắn thời gian xuống chỉ cần hai phút.
Nhưng mà khi anh chạy đến phòng vệ sinh rồi, cánh cửa đang đóng chặt đã mở toang.
Nhíu chặt mày lại, dùng ánh mắt lo lắng nhìn vào trong, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ôm lấy người phụ nữ anh yêu.
Trong mắt lóe lên sự tàn khốc, gần như muốn mở miệng trách mắng ngay.
Nếu không phải còn nhớ đến việc Sầm Dao đang không khỏe thì khi nhìn thấy cảnh này anh thật sự sẽ hiểu lầm mất.
Bây giờ tuy rằng không hiểu lầm bọn họ gì hết nhưng trong lòng cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào, dù sao thì bất cứ người nào cũng không muốn nhìn thấy cảnh người phụ nữ mình yêu nằm trong lòng của người đàn ông khác.
Anh không hề ngừng chân bước thẳng lên.
“Dao Dao, em làm sao vậy, có chuyện gì sao” Thương Vân đã đặt toàn bộ tinh thần lên người Sầm Dao, bàn tay trái to lớn đỡ eo cô, trên mặt toàn là vẻ lo lắng.
Hôm nay cậu đến nhà cũ của nhà họ Thương cũng là vì người của Thương Vân âm thầm giấu trong nhà họ Thương báo với cậu rằng hôm nay nhà họ Thương sẽ tổ chức một bữa tiệc tại nhà.
Thương Đình Lập sẽ dẫn vợ tương lai đến tham dự.
Nhớ đến những lời lúc trước Thương Đình Lập đã cố ý để lại, cũng không khó để đoán ra nguyên nhân.
Thương Vân cũng không muốn trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Sầm Dao, nếu cậu có mặt ở bữa tiệc của nhà họ Thương, e là Sầm Dao sẽ nghi ngờ mục đích cậu xuất hiện ở cạnh cô.
Dù sao Thương Vân chưa từng nghi ngờ trí thông minh của cô.
Ý thức Sầm Dao đã hơi mơ màng, cơn đau ở bụng làm cơ thể cô yếu đi rất nhiều.
Mắt rưng rưng nước, gần như không thể nhìn thấy rõ người ngay trước mặt mình.
Cô còn tưởng người xuất hiện là Thương Đình Lập.
Gương mặt trắng bệch cố gượng cười, nắm chặt lấy bàn tay to đặt trên eo cô, lắc đầu: “Không cân lo, em không sao” Thương Vân nhìn dáng vẻ yếu ớt mà còn ráng làm ra vẻ không sao của cô, vô cùng đau lòng, nhịn không được ôm chặt hơn một chút.
“Buông tay” Tiếng bước chân nặng nề và giọng nói lạnh nhạt truyền thẳng vào trong tai Thương Vân.
Cậu ngẩng ra, theo bản năng quay đầu về nơi phát ra tiếng động.
Thương Đình Lập mặc một bộ đồ vest vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhưng mà đôi mắt sắc bén như lưỡi đao lại đang nhìn chằm chằm cậu.
Người trong lòng hình như cũng phát hiện ra điều gì đó không đúng, hơi nghiêng đầu, khi nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng kia, lập tức vươn tay tránh khỏi đôi tay đang ôm lấy cô.
Thương Vân không muốn buông tay ra, nhưng mà cậu cũng không muốn làm Sầm Dao bị thương, nắm chặt nắm tay lại, cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.
Thương Đình Lập khom lưng đỡ Sầm Dao.
Bây giờ anh mới để ý đến Sầm Dao rất khác thường, cũng không rảnh quan tâm đến bóng người có cảm giác tồn tại cực mạnh ở bên cạnh đã ôm người đi mất.
Mãi đến khi đi khỏi, anh cũng không hỏi Thương Vân mấy câu hỏi ngu xuẩn như kiểu vì sao cậu lại ở đây này nọ.
Dù sao thì bây giờ sự thật đã rất rõ rồi.
Em trai trên danh nghĩa của anh chính là cậu Thương Vân mà Sầm Dao quen biết kia.
Từ đầu đến cuối là cùng một người.
“Ủa, cậu chủ, cô chủ bị làm sao vậy?" Dư Phi mới vừa chạy đến, không ngờ mới vừa dừng xe lại đã thấy cậu chủ đang vô cùng lo lắng ôm một người đến.
Thương Đình Lập vốn là cần người hỗ trợ, lúc tới rồi còn không biết tài xế đi đâu, Thương Đình Lập lập tức ra lệnh cho Dư Phi: “Mau lái xe, đến bệnh viện” “Vâng, cậu chủ” Dư Phi cũng không hỏi nhiều, trực tiếp chở cậu chủ và cô chủ lên xe rồi vội vã chạy đi.
Sau khi đến bệnh viện, Thương Đình Lập lập tức mang cô đến phòng khám.
Nhưng bây giờ đang là buổi chiều, bệnh viện vào những ngày cuối tuần luôn rất đông đúc.
Trong phòng khám toàn người với người, trong lòng Thương Đình Lập không kiên nhẫn, ôm Sầm Dao đi ra khỏi cửa.
“Bác sĩ, anh khám thử xem vợ của tôi bị làm sao." Thương Đình Lập cản lại một bác sĩ khá trẻ tuổi đang định rời đi, mở miệng hỏi.
Bác sĩ trẻ tuổi