Khương Oánh Oánh đứng bật dậy, từ trên cao cúi đầu nhìn cô ta.
Lần đầu tiên, Sâm Hoàn cảm thấy ghét chiều cao của bản thân như vậy.
Mặc kệ là Sầm Dao hay là Khương Oánh Oánh, không thể không nói, chiều cao của hai cô gái này đều có ưu thế hơn so với cô ta.
Dáng người của hai cô vừa nhỏ lại cao gây, càng miễn bàn đến gương mặt, một người tinh xảo, người kia cũng xinh đẹp tuyệt trần.
So với hai người bọn họ thì gương mặt của cô ta thua xa hai người này.
Trong lòng nhịn không được oán giận, vì sao mẹ của cô ta lại không đủ đẹp chứ.
Khương Oánh Oánh thấy Sâm Hoàn không nói tiếng nào, trong lòng cũng cực kỳ không vui.
Cô ấy vẫn luôn không thích cô em gái này của Sầm Dao.
Chuyện ngày hôm nay lại càng đổi mới nhận trí của cô ấy.
Rõ ràng Dao Dao còn nằm trong bệnh viện, vậy mà cô ta lại lớn tiếng ồn ào.
Giống như đối xử với kẻ thù, hận đến mức làm người ta không được sống yên.
Khương Oánh Oánh còn chưa biết ý nghĩ lúc này của cô ấy đúng là sự thật.
Lúc Sầm Hoàn bước vào lại lớn tiếng như thế, một là vì muốn cho Sầm Dao biết cô ta lo lắng cho cô đến cỡ nào, hai là vì muốn làm ồn để cô không nghỉ ngơi được.
Từ lần trước sau khi cô ta ăn nói độc ác với cô rồi, Sầm Hoàn biết, trong lòng Sầm Dao chắc chắn đã có chút khúc mắc với cô ta.
Cho nên lúc này nếu Sầm Dao nhìn thấy cô ta lo lắng cho cơ thể của cô đến mức ngay cả đầu tóc còn chưa kịp sửa soạn tốt đã vội vã chạy đến, nhất định sẽ tha thứ cho cô ta.
Sầm Hoàn hiểu rất rõ tâm lý thánh mẫu của Sầm Dao.
Lúc trước cô ta còn cảm thấy cô rất tốt bụng, nhưng sau khi Sầm Dao im hơi lặng tiếng cướp đi mất người đàn ông cô ta yêu nhất rồi, cô ta chỉ cảm thấy cô rất ghê tởm.
Đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, còn cảm thấy bản thân mình là người tốt.
Đúng là nực cười, cũng may cô ta đã nhìn thấu cô.
Khương Oánh Oánh thấy sắc mặt của Sầm Hoàn cứ đổi tới đổi lui, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh.
Cô ấy trực tiếp ngắt suy nghĩ của cô: “Nè, Sầm Hoàn, cô đến thăm Dao Dao, sao không cầm theo thứ gì lại đến thăm hả, ít nhất thì cũng nên mang theo chút trái cây chứ” Trong lòng Sầm Hoàn rất tức giận, thầm bực tức vì sao Khương Oánh Oánh cứ thích bắt nhược điểm của cô ta, trên mặt lại giả bộ đau lòng nói: “Chị Oánh Oánh, chị không biết đâu, lúc em đến chỉ nghĩ đến việc đi thăm chị, sốt ruột quá nên chưa mua gì hết, nếu không thì bây giờ em đi mua ngay.” Ngoài miệng cô nói như thế, nhưng chân lại không hề nhúc nhích.
Khương Oánh Oánh vẫy tay: “Không sao, cô cũng là lo cho Dao Dao, nhưng mà bây giờ cô có đến thăm Dao Dao cũng chẳng được gì, Dao Dao còn chưa tỉnh, cũng không biết chừng nào mới tỉnh, nếu không thì cô tìm chỗ nào ngồi đi” Sầm Hoàn gật đầu.
Sau khi đưa cho Sâm Hoàn một cái ghế rồi, hai người lại im lặng nhìn nhau rồi nhìn người vẫn đang ngủ say chưa tỉnh lại.
Nhưng Sầm Dao giống như là một người rất mệt mỏi cần bổ sung giấc ngủ, hoàn toàn không hề có ý muốn tỉnh dậy.
Một tiếng sau, Sâm Hoàn đã không ngồi yên được nữa.
Cô ta đến đây chủ yếu là dùng tình cảm gia đình để làm cô cảm động, ai mà ngờ Sầm Dao hoàn toàn không chịu tỉnh.
“Chị Oánh Oánh, nhà em còn có việc, chắc phải về trước, chị của em phải nhờ chị chăm sóc và trông chừng nhiều hơn rồi." Sâm Hoàn đứng dậy, nói với Khương Oánh Oánh.
Khương Oánh Oánh gật đầu: “Tôi biết, chuyện của Dao Dao là chuyện của tôi, cô cứ yên tâm đi” Chờ đến khi Sầm Hoàn đi rồi, trong lòng Khương Oánh Oánh mới thật sự thả lỏng.
Cũng không biết là vì sao, bây giờ khi ở cùng với Sầm Hoàn, Khương Oánh Oánh chỉ cảm thấy trong lòng rất áp lực.
Bây giờ cô ta đã đi rồi, lập tức thoải mái hơn nhiều.
Chắc là do tiếng đóng cửa của Sầm Hoàn hơi lớn, Sầm Dao đang nằm trên giường bệnh hơi nhíu mày, đôi mi dài như cánh quạt chậm rãi rung lên vài cái.
Một lúc sau, từ từ mở ra.
Cô nghiêng đầu sang một bên, vừa lúc nhìn thấy Khương Oánh Oánh đang ngồi cạnh cô.
Gương mặt trắng bệch nở nụ cười: “Oánh Oánh, sao em lại đến đây” Nói xong, lại nhìn thấy vách tường trắng xóa, lập tức vô cùng khó hiểu: “Chị đang ở đâu vậy?” Khương Oánh Oánh thấy Sầm