Thương Đình Lập nhìn dáng vẻ cố ý ra vẻ càng già càng dai của ông già, tâm trạng càng thêm phức tạp.
Nhưng nhớ đến Sầm Dao và Hựu Nhất còn đang trong bệnh viện, anh cũng không thể tiếp tục ở chỗ này nữa.
“Ba, Hựu Nhất bị tai nạn giao thông” Lời nói lạnh nhạt giống như đang đọc một câu nói trên sách giáo khoa, nhưng khi lọt vào tai Thương Ly Viễn lại là tin dữ hệt như tiếng sét đánh ngang tai.
Đầu ông choáng đi, cảnh trước mắt giống như một mặt gương đã được chắp vá thật tốt, chỉ cần sờ lên tất cả sẽ nát nhừ.
Ông lắc đầu, nhìn thấy trong mắt con trai có chút lo lắng được che giấu rất kỹ.
Trong lòng chợt trầm xuống.
Không lẽ tất cả những gì con trai mới nói đều là sự thật chứ không phải do tai ông đột nhiên xuất hiện ảo giác.
Thương Ly Viễn vẫn không tin, nhưng mà khi lời nói vọt ra khỏi miệng lần nữa thì đã có chút yếu đi, ít đến mức không ai phát hiện ra được: “Cái thằng trời đánh này, vì người phụ nữ kia mà đến cháu nội của ba cũng thành cái cớ con lấy ra để chống chế cho nó rồi đúng không” Ông nói như thế là đang liêu mạng giảm bớt chút sợ hãi trong lòng.
Ông đã sống rất lâu rồi, dục vọng cũng đã nhạt dần, công danh lợi lộc tuy còn đó nhưng cũng chỉ để lót đường cho con trai và công ty thôi.
Nhưng cái càng quan trọng hơn là vì sau này sẽ giao hết tất cả mọi thứ cho cháu nội.
Ông nhìn đứa cháu nội này lớn lên, miệng ngọt lại ngoan ngoãn, hoàn toàn không hề giống con trai của ông, chọc ông tức đến mức không thể thở nổi.
Cho nên làm sao ông có thể tin rằng đứa bé thông minh lanh lợi kia lại gặp tai nạn giao thông chứ.
Chắc chắn là con trai viện đại một cớ cho người phụ nữ kia.
Thương Đình Lập nhíu mày lại nhìn ông già hoàn toàn không tin tưởng tin tức anh vừa nói, thả lỏng cây chổi ra giọng khàn khàn nói: “Hựu Nhất đã được đưa vào bệnh viện, chính là Bệnh viện Nhân Dân chỗ bác sĩ Trần làm việc” Bệnh viện Nhân Dân chỗ bác sĩ Trần, trong đó có năm mươi phần trăm cổ phần của Nguyên Thịnh, có thể nói nếu không có tài chính và trang thiết bị y tế của Nguyên Thịnh thì bệnh viện Nhân Dân này sẽ lập tức tụt dốc bị những bệnh viện khác dẫm lên.
Dù sao thì ngành y cũng là ngành nghề có ích lợi đi kèm với nguy hiểm, muốn thành lập một bệnh viện chỉ cần có đủ tài chính và quan hệ, muốn dần dần phát triển lên cũng không quá khó khăn.
Bệnh viện Nhân Dân ở Bắc Thành chẳng qua là bởi vì có tập đoàn Nguyên Thịnh duy trì cho nên mới có thể phát triển không ngừng như vậy.
“Khu khụ...!Cháu nội của ba, ba muốn đi xem” Thương Ly Viễn không chấp nhận nỗi sự thật này, mặt ông ta trắng bệch, rõ ràng là bị đả kích rất lớn.
Thương Đình Lập bước lên đỡ ông, khuyên: “Ba, nếu ba muốn đi xem thì con dẫn ba đi, nhưng ba nhất định phải chăm sóc cơ thể của mình cho tốt” Đối mặt với sức khỏe thì những chuyện không vui ngày xưa đều tạm thời đặt sang một bên hết.
“Được, chúng ta đi nhanh đi” Thương Ly Viễn nắm chặt tay con trai, đè xuống cơn phập phồng ở lông ngực, muốn đi ngay.
Lúc này, Kiều Dục Mẫn luôn đứng bên cạnh hệt như một khúc cây cũng nhấc chân chạy tới.
Bà thấy Thương Đình Lập mặt mày bình tĩnh và Thương Ly Viễn đang mất hồn mất vía, hai tay chà xát vào nhau nói: “Mẹ đi cùng hai người, có mẹ ở đó cũng có thể chăm sóc cho ba con”
Thương Đình Lập bình tĩnh nhìn bà, cuối cùng cũng đồng ý, gật đầu.
Anh nghĩ bây giờ tâm trạng của Sầm Dao đang không vui, người phụ nữ này đến ít nhất có thể dời lực chú ý của cô đi một chút.
Kiều Dục Mẫn bước lên đỡ Thương Ly Viễn, ba người bước về phía chiếc Porsche màu đen đang đậu ở cửa.
Mới bước ra khỏi phòng khách, lão phu nhân vừa khéo gặp được chồng trước cùng con trai và người phụ nữ kia cùng nhau ra khỏi Tĩnh Viên, trong lòng nghĩ thâm không biết có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không.
Lại nhớ đến hôm nay con trai lại hủy bỏ buổi lễ kết hôn mà anh đã chờ mong từ lâu, nếu như có chuyện gì xảy ra, e là một chuyện cực kỳ lớn.
Suy nghĩ một lúc, bà cũng quyết định đi theo.
“Thím Mạc, tìm người lái xe lại đây, tôi muốn ra ngoài”
“Vâng, lão phu nhân” Thím Mạc lập tức đi tìm