“Anh định mở triển lãm tranh sao, thật tốt” Sầm Dao nhận lấy tấm thiệp mời trong tay cậu rồi cẩn thận quan sát những hoa văn tinh tế trên đó một lúc lại ngẩng đầu nhìn cậu cười, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Sầm Dao thật lòng vui mừng thay cậu.
Mấy hôm nay cô cũng đã biết được sau khi bọn họ tạm biệt rồi cậu phải sống cực khổ thế nào.
Lúc trước khi cậu còn chưa đủ mười tuổi đã bị tống ra nước ngoài.
Bây giờ có thể đạt được thành tựu thế này.
Có thể nói đã vượt xa dự đoán của mọi người.
Nhưng nhìn cọng dây leo màu sắc rực rỡ kia, Sầm Dao hơi thắc mắc hỏi: “Vì sao thiệp mời của cậu lại thế này, không lẽ chủ đề triển lãm tranh lần này của cậu là dây leo sao?”
Thương Vân lắc đầu giải thích cho cô biết: “Loại dây leo này có tên là song sinh, đương nhiên cái tên này được đặt ra vì chủ đề buổi triển lãm tranh.
Dù sao thì cho dù nó có đặc biệt cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là hai cọng dây leo quấn quanh một góc cây mà thôi, nếu nói điểm đặc biệt ở đâu thì chắc là ý nghĩa của nó đối với tôi khác hẳn với những loài hoa cỏ khác, loại dây đằng có màu sắc rực rỡ này quấn lấy nhau, cho dù bị người khác cất đứt thì luôn sẽ có một chút góc rễ còn dư lại quấn lấy nhau, em nói xem cái này có phải rất có ý nghĩa hay không?” Sầm Dao không hề cảm thấy loại dây leo này có ý nghĩa gì, cô chỉ cảm thấy lời nói với Thương Vân rất đáng sợ.
Rõ ràng là tấm thiệp mời của cậu.
Lại làm cho người ta có cảm giác cậu thật sự muốn quấn lấy người nào đó cho đến chết.
Trong lòng không khỏi thắp một cây nhang cho người nào đó.
Nhưng nghe cậu nói xong, Sầm Dao cuối cùng cũng nhớ đến hai người bọn họ gần như đã hai mươi năm rồi không gặp, khoảng thời gian gặp lại này cũng không hề nhìn thấy cạnh cậu có người phụ nữ nào cả, bây giờ đột nhiên cảm thấy chắc là trong lòng cậu cũng có một người, không khỏi trêu chọc: "Vân có chị dâu mà không chịu giới thiệu cho tôi biết gì cả, không xem tôi là bạn bè sao."
Thương Vân nghe cô nói vậy thì lập tức trâm mặt xuống, vô cùng dứt khoát nói: “Tôi không thích người nào, cho nên chị dâu mà em muốn không hề tồn tại, đúng rồi, hôm nay tôi còn một vài việc, vốn đến đây để gửi thiệp mời cho em, bây giờ cũng đã đưa đến tay em rồi, tôi cũng phải vẽ” Sầm Dao không ngờ cậu vừa đến đã tính đi.
Nhưng mà bây giờ cô cũng đã là người phụ nữ đã có chồng, dù sao cũng phải giữ khoảng cách với cậu một chút.
Cho nên cũng không giữ cậu lại.
Gật đầu nhìn cậu ra khỏi phòng bệnh.
Cái hot search lần trước cuối cùng cũng tạo thành chút di chứng với Sầm Dao, bây giờ cô ở cùng cậu cũng hơi sợ hãi.
Sợ không cẩn thận sẽ dính phải phiền phức giống như lúc trước, vậy thì mất nhiều hơn được.
Sau khi Thương Vân ra khỏi bệnh viện rồi, đi thẳng đến công ty của cậu.
Mà vị trí công ty của cậu chính là ở tầng hai mươi của cao ốc văn phòng đối diện với Nguyên Thịnh.
Tòa cao ốc văn phòng này đã được xây từ rất lâu rồi.
Nhưng trước kia trong lúc cậu chưa về nước, nên vẫn luôn bị gác lại.
Bây giờ cậu đã về rồi.
Đương nhiên muốn chuẩn bị một “bất ngờ” đặc biệt.
Ai có thể ngờ rằng cậu sẽ quang minh chính đại dọn cao ốc văn phòng của cậu đối diện với Nguyên Thịnh chứ.
“Đại ca, cuối cùng anh cũng đến rồi! Lâu lắm rồi bọn tôi không gặp anh” Một người đàn ông mày rậm mắt to, dáng vẻ cường tráng mặc quần áo bảo vệ nghiêm túc đang tuần tra bên trong.
“Anh là người của phần đường nào?” La Sát Môn có rất nhiều người, Thương Vân luôn không thèm để ý đến những người không có tác dụng gì với cậu, cho nên cậu hoàn toàn không nhớ nỗi người đàn ông trước mặt là ai.
“Đại ca, tôi tên là Vương An ở Trung Tín Đường, lần trước đại ca còn gọi điện thoại cho tôi nữa đó” Khuôn mặt của Vương An rất hàm hậu, khi cười lên nhìn hơi ngu ngốc.
Nhưng anh ta vừa nhắc đến chuyện này thì Thương Vân lập tức nhớ ra anh ta là ai.
Cậu nhìn lại cách ăn mặc của anh, vừa thấy là một bộ quần áo không thích hợp lập tức nhíu chặt mày