Anh ngẩng đầu, hốc mắt nổi lên chút tơ máu đỏ rực, rõ ràng là bị kích thích rất lớn.
Anh nhìn mẹ mình, anh đương nhiên sẽ không trách bà.
Anh không nói tiếng nào chạy thẳng xuống lầu, nhanh chóng chạy ra khỏi Tĩnh Viên.
Trong lòng lão phu nhân hoang mang và rối loạn, bà đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi mấy cú sốc của bọn trẻ, huống chỉ bà có bao giờ nhìn thấy mắt Thương Đình Lập đỏ bừng như thế đâu chứ.
Từ nhỏ anh đã là người có tính tình lạnh nhạt, cho dù lúc trước hai vợ chồng bà ly hôn, mắt anh cũng chưa bao giờ đỏ lên.
Bây giờ bà lại thấy anh đỏ mắt vì Sầm Dao, đây là lần đầu tiên bà thật sự cảm nhận được tình cảm của con trai dành cho Sầm Dao.
Sâu tận xương tủy, bẻ một cái sẽ tan vỡ ngay.
"Bà có sao không?” Dù sao trước kia cũng từng là vợ chồng, Thương Ly Viễn thấy tình hình của bà không ổn lắm lập tức chạy lại đỡ.
Tính tình của lão phu nhân luôn rất mạnh mẽ, lập tức từ chối ông, chỉ nói: "Nếu ông thật sự lo lắng cho tôi và con thì đừng có can thiệp vào chuyện tình cảm của nó nữa, nó không còn là đứa con nít hai tuổi, nó có suy nghĩ riêng của mình, nó muốn làm cái gì thì cứ để nó làm, con của tôi, tôi không muốn ông làm nó tổn thương” Bà cổ nén tức giận, mặt đỏ bừng lên.
Thương Ly Viễn thấy bà như vậy, chỉ cảm giác như nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp rạng rỡ lúc vừa mới kết hôn, lại nhìn bà theo bản năng gật đầu.
Lúc Sầm Dao chạy ra ngoài đã không còn chút lý trí nào nữa, cô chỉ biết cảm đầu chạy trên đường.
Thương Đình Lập lái xe đi, cho nên không bao lâu sau đã nhìn thấy cô.
Cách cánh cửa số xe, nhìn cô ở bên ngoài, cơ thể nhỏ gầy, hai tay ôm lấy bản thân giống như đã mất hết tất cả cảm giác an toàn, trong lòng Thương Đình Lập lập tức cảm thấy đau đớn kéo dài không dứt.
Anh chạy về phía trước hơn mươi mét, tìm khoảng cách thích hợp để sau khi anh xuống xe rồi vẫn có thể đuổi kịp cô, cũng sẽ không để cô chạy trốn.
Thương Đình Lập giống như đang mô phỏng thử cảnh này ở trong lòng.
Lúc anh xuống xe, quả nhiên phản ứng đầu tiên của Sầm Dao là chạy trốn.
Anh sải chân dài, trực tiếp chạy lên túm chặt lấy tay cô.
Ngay lúc Sầm Dao đang định thoát khỏi tay anh, anh lập tức cưỡng ép ôm chặt cô vào lòng.
Mũi ngọc của Sầm Dao chua xót, nước mắt vẫn rơi như mưa, cô thầm khinh bỉ chính bản thân, sao mà càng lớn lại càng thích khóc thế này.
Rõ ràng trước khi gặp anh cô luôn rất kiên cường, chưa bao giờ khóc vì những chuyện này.
Thương Đình Lập dùng một bàn tay nâng mặt cô lên, cúi đầu xuống muốn nhìn rõ vẻ mặt của Sầm Dao vào lúc này.
Cô lại cúi thấp đầu xuống, không muốn để ý đến anh.
Trong lòng Thương Đình Lập đau âm Ï nhưng vẫn cố gắng mặc kệ nó, dùng một tay khác nâng mặt Sầm Dao lên, sau khi nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của cô thì trong lòng anh lại càng thêm đau đớn.
Bảo bối mà anh vẫn luôn muốn bảo vệ, cuối cùng lại bị người nhà anh làm tổn thương nhiều nhất.
Nhưng cho dù là vậy, anh cũng sẽ không buông tay, bởi vì cô chính là mạng sống của anh.
Sầm Dao biết mặt của cô bây giờ chắc chắn rất xấu, hai tay túm chặt lấy cánh tay mạnh mẽ của Thương Đình Lập, muốn kéo tay anh xuống sau đó che mặt bản thân lại.
Nhưng vì sức lực chênh lệch quá lớn, không thể kéo anh ra được.
“Anh đừng kéo em nữa có được không?” Sầm Dao nâng cặp mắt sưng húp lên nhìn anh, trong ánh mắt mang theo chút van nài.
Thương Đình Lập hơi giật mình, anh chưa bao giờ nghĩ đến, bây giờ cô thậm chí còn không muốn để anh nắm lấy tay cô.
Anh nhẹ nhàng giảm sức tay lại, nhưng cũng không buông cô ra.
Anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói: “Dao Dao, anh không biết bây giờ trong lòng em đang nghĩ gì, nhưng anh biết em chắc chắn đang rất đau lòng, có lẽ bởi vì anh giấu diếm em, có lẽ là vì...” Anh tạm dừng, không nói câu tiếp theo.
“Anh biết hết tất cả mọi chuyện nhưng từ trước đến giờ lại không chịu nói cho em biết, có phải ở trong lòng anh, em chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc bị anh bao nuôi không” Sầm Dao rất đau lòng, cô rõ ràng không có nghĩ như thế, nhưng lại phải cố ý nói với anh như thế.
Cố