“Á.." Lục Lị Lị té từ trên cầu thang xuống gân cổ lên rống to, trong giọng nói toàn là vẻ sợ hãi, làm gì còn vẻ kiêu căng hống hách như xưa nữa.
Sầm Dao ngạo nghễ đứng bên cạnh bà, ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống.
“Cái con đê tiện, đồ con hoang có mẹ sinh không mẹ dạy, chẳng trách mẹ của cô đến lúc bỏ trốn cũng không muốn dẫn cô theo, mẹ của cô chắc là đã sớm nhìn ra tính tình độc ác của cô rồi” Lục Lị Lị bị ngã một cú trời váng thì tức đến mức ăn nói không lựa lời mắng chửi cô.
Mỗi một câu một chữ đều chọc vào miệng vết thương của Sầm Dao.
Nhưng phải làm bà thất vọng rồi, lúc trước chỉ cần nhắc đến mẹ, Sầm Dao sẽ lộ ra vẻ mất mát và đau đớn, nhưng Sầm Dao lúc này lại còn không thèm ngước mắt lên, không mấy để ý nhìn bà cười.
Thậm chí cô còn vô cùng tốt bụng mà gật đồng đồng ý: “Bà nói đúng đó, tính tình của tôi ác độc, tôi nên kéo Sầm thị và các người xuống chết cùng từ lâu rồi mới đúng, nếu không cũng đã không cho các người có nhiều cơ hội để làm tổn thương tôi đến thế, nhưng các người không cần lo, bây giờ tôi sẽ thể hiện sự độc ác của tôi ngay lập tức” Cô đột nhiên lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số, ánh mắt nhìn Lục Lị Lị lại cố ý để lộ ra chút trào phúng.
Chờ sau khi điện thoại được kết nói, người bên kia còn chưa kịp nói gì thì Sầm Dao đã lên tiếng trước: “Đình Lập, em suy nghĩ rất lâu, tạm thời không truy cứu chuyện em hiến tặng trứng cho anh nữa, dù sao anh cũng không biết, nhưng cũng nên dạy dỗ mấy tên đầu sỏ gây tội một trận cho ra trò mới được” Thương Đình Lập vừa mới tan ca đã nhận được điện thoại của Sầm Dao, sau đó lại nghe thấy một đống lời nói khó hiểu, còn chưa hiểu rõ ý nghĩa thật sự trong những lời này của cô đã lập tức đồng ý: "Em nói đúng lắm, phải dạy dỗ những người đó cho thật tốt, anh đã chiếm tám mươi phần trăm cổ phần của Sầm thị, nếu em không muốn nhìn thấy họ, anh sẽ lập tức đuổi họ đi ngay” Sầm Dao đang mở loa ngoài, Sầm Dao và Lục Lị Lị đứng bên cạnh đều có thể nghe thấy lời Thương Đình Lập nói qua điện thoại một cách rõ ràng.
Khi nghe đến người Sầm Dao hiến tặng trứng chính là Thương Đình Lập, trong lòng bọn họ đã nhịn không được mà cảm thấy khủng hoảng.
Nhưng sau khi biết được phần lớn cổ phẩn của Sầm thị đã bị mua lại, cơ thể Sầm Dao lập tức lung lay, giống như bị đả kích rất lớn, lảo đảo muốn ngã.
Sầm Dao nhìn ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác sung sướng và vui vẻ.
Giống như còn lo rằng bọn họ gặp đả kích vẫn chưa đủ lớn, Sầm Dao quyết đoán từ chối yêu cầu này của Thương Đình Lập, lại nói: “Kiểu công ty không kiếm được bao nhiêu tiền thế này vẫn nên bỏ đi thì hơn, người nắm giữ công ty có lòng dạ ác độc như vậy, giữ nó lại chỉ e cũng là tai họa, cụ thể thế nào thì anh làm đi, em không muốn thấy nó tồn tại nữa” Cô nhẹ nhàng nói một câu hệt như đang đùa giỡn, Sầm Dao lại không chịu nổi mà ngã quỵ xuống, lúc ngã xuống còn vươn ngón tay chỉ vào cô, run rẩy nói: “Thứ bất hiếu..
" Sầm Dao bước lại gần ông, vô cùng thong thả nhìn ông, nhẹ nhàng cười nói: “Ha ha, xin lỗi, đứa con bất hiếu này đang chảy dòng máu của ông đó, lúc trước khi ông bán tôi đi thì cũng nên nghĩ đến sẽ có một ngày này, chuyện lúc trước ông từng làm, bây giờ tôi cũng chỉ trả lại hết cho ông mà thôi” Tình thân, trước khi gặp được Thương Đình Lập thì nó là thứ mà cô quý trọng nhất, khát khao muốn có được nhất.
Khi đó, cho dù ba không quan tâm đến cô, mẹ kế âm thầm giễu cợt cô, tuy rằng cô đau lòng nhưng từ trước đến giờ chưa từng cãi lời họ.
Về chuyện liên hôn, chưa được sự đồng ý của cô mà họ đã bàn bạc xong xuôi với nhà họ Bộ gả cô đi, cô cũng không hề chống cư mà dả sang đó.
ngủi đó, Sầm Dao còn chưa kịp lui về phía sau, cửa xe không biết đã được mở ra từ lúc nào, có một người đàn ông nhảy xuống, trong tay còn cầm một cái khăn tay bịt kín mũi miệng cô.
Lúc này Sầm Dao mới ý thức được rằng đây là một trận bắt cóc.
Cô đã