Mặt Điềm Điềm vẫn không hề thay đổi.
“Tuy rằng tôi cảm thấy sau khi Sầm Dao bị thương mà vẫn còn có thể để lại chứng cứ cho các anh là một chuyện rất đáng khen ngợi, nhưng Thương Đình Lập à, tôi muốn nói cho anh biết một chuyện, ngày hôm qua tôi chưa từng rời khỏi bệnh viện, phòng điều khiển trong bệnh viện cũng không hê có bất cứ ghi chép nào về việc tôi ra ngoài cả, nếu không tin thì anh có thể tự đi điều tra" Hình như cô ta đã mất hết hi vọng với anh, ngay cả xưng hô cũng đã thay đổi.
Giọng điệu cứng rắn lạnh lùng chói tai.
Thương Đình Lập nhìn cô ta một lúc lâu, giống như muốn nhìn thấu con người đang đứng trước mặt vậy.
Một lúc lâu sau, anh ngước mắt lên, ý cười lại chưa chạm đến đáy mắt.
Anh sai rồi.
Anh còn tưởng rằng Điền Điềm bây giờ vẫn là cô Hai dễ dàng bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay, lại chưa bao giờ ngờ rằng, khi cô ta thu đi tất cả sự dịu dàng, lại trở thành một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng anh đã quá khinh thường cô ta rồi.
Thương Đình Lập không muốn nói chuyện kiểu che che giấu giấu với cô ta nữa, trực tiếp túm chặt lấy cổ tay cô ta, tay dùng sức, gần như muốn bóp nát cổ tay cô ta.
Anh lạnh nhạt không hề có chút tình cảm nào nói: “Nói cho tôi biết rốt cuộc Sầm Dao ở đâu” “Anh thật đáng thương” Điền Điềm đột nhiên bước lại gần anh, lúc quần áo hai người gần như dán sát vào nhau rồi, cô ta mới dùng ánh mắt sáng ngời nhìn anh, khẽ nói: “Tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tôi đã ném người phụ nữ kia xuống sông từ lâu, chắc là bây giờ cô ta đã trở thành thức ăn cho mấy con cá rôi” Chính tai nghe cô ta thừa nhận, Thương Đình Lập chịu không nổi đả kích từ sự thật này, buông tay cô ta ra rồi lui về phía sau một bước.
Cho dù hôm nay anh đã tận mắt nhìn thấy thi thể bị hư hại không còn hình người kia, anh cũng hoàn toàn không tin nổi người đó là cô.
Bởi vì khi anh nhìn thấy người đó, trong lòng anh không hề dao động, cho nên anh hoàn toàn không tin người đó là cô.
Nhưng bây giờ tia hi vọng cuối cùng cũng đã tan biến.
Nhìn hung thủ đang đứng trước mắt, Thương Đình Lập bước lên bóp chặt lấy cô cô, tay dần dần dùng sức, càng lúc càng chặt.
Không ngờ, đột nhiên chuông gọi bác sĩ đột nhiên vang lên.
Có mấy bác sĩ ở bên ngoài nhanh chóng bước vào.
Lúc nhìn thấy anh, có một người lập tức lấy điện thoại ra gọi cho đồn cảnh sát.
Thương Đình Lập cười khẩy nhìn anh ta, ánh mắt đầy khí thế kia làm cho bác sĩ vừa mới nói được một câu cảm thấy lạnh căm căm nuốt nước bọt.
Chỉ là không biết có phải là do vận may của Thương Đình Lập không được tốt lãm hay không, một đội cảnh sát chạy đến rất nhanh, trước khi bị bắt đi, anh cực kỳ thản nhiên nhìn Điền Điềm, âm trầm cần răng nói: “Tốt lắm, cô trốn được lần này thì vẫn còn lần tiếp theo, tương lai của chúng ta còn dài lãm” Mãi đến khi mọi người đi rồi.
Điền Phong Tường năm trên giường bệnh mới mở mắt ra nhìn đứa con gái đang ngồi trên ghế tiếp tục gọt trái cây cho ông, đột nhiên tự hào cười to nói: “Không hổ là con gái của ba, con làm còn tốt hơn cả ba nữa, đúng là trò giỏi hơn thầy” Điền Điềm lạnh nhạt nhìn ông, không thèm quan tâm đến ông nữa, suy nghĩ đã bay đi nơi khác từ lâu.
Nhưng trong lòng vẫn thâm bực tức cái con nhỏ Sầm Dao đã chết cũng không cho người ta yên kia.
Lúc Thương Đình Lập bị dẫn vào đồn cảnh sát thẩm vấn, gần như chưa được bao lâu thì ba mẹ anh đã chạy đến.
Dư Phi còn trực tiếp dẫn theo luật sự đến.
Nói vài câu đã giải quyết xong mọi chuyện.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Thương Ly Viễn hùng hổ nói vài câu, lão phu nhân lại bao che cho con trai.
Nhưng nhìn thấy người mẹ mà anh vẫn luôn rất kính trọng, lần đầu tiên anh cảm thấy rất mệt, không ngồi cùng xe với bọn họ, Thương Đình Lập ngồi chung xe với Dư Phi, vừa ngồi xuống đã lập tức gọi điện thoại cho Khương Húc Đông.
Anh còn chưa nói tiếng nào, người bên kia đã lập tức khuyên bảo: “Lão Thương, tôi biết anh rất khó chấp nhận tin Sầm Dao đã mất, nhưng sau khi tôi đưa thi thể của cô ấy vào bệnh viện, xét nghiệm xong đã xác nhận cô ấy chính là Sầm Dao.
Thương Đình Lập im lặng một