Thấy hai người đối diện liếc mắt đưa tình với nhau, khí thế trên người Thương Đình Lập lập tức trở nên tối tăm.
Anh bước thẳng về phía hai người bọn họ.
Trong mät Tô Kiều hiện lên chút kinh ngạc, nhìn sắc mặt rất khó coi của anh, còn tưởng rằng anh định nói gì thì anh lại nghiêng người, đi thẳng về phía Hựu Nhất đang chuẩn bị nhân cơ hội bỏ trốn.
"Hôm nay dẫn con đến để gặp người khác, con còn định trốn đi đâu"
Thương Đình Lập túm cổ Hựu Nhất lại, nhìn con trai đang ủ rũ cúi đầu, khó chịu trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Mặt Hựu Nhất đầy vẻ chán nản, giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, giọng điệu cực kỳ đáng thương nói: "Ba ơi, con mới bao lớn mà ba đã dẫn con đi gặp mấy người tai to mặt lớn kia rồi, ăn hiếp trẻ vị thành niên quá rồi, con cũng có nhân quyền mà"
Thương Đình Lập xùy cười: "Nếu như là ba ép con, vậy thì tống kế hoạch của Thân Hành Lục Giới con cũng không cần xem nữa"
Anh nói xong thì thả tay ra, cực kỳ thoải mái định đi mất.
Hựu Nhất lập tức xông lên ôm chặt lấy tay ba mình, cười nịnh nọt: "Ai da, con sai, con sai rồi, ba đừng có nhỏ mọn như vậy nha?"
Tô Kiêu cảm thấy rất hâm mộ tình cảm thân thiết của hai ba con bọn họ, Tô Kiều vốn cũng chẳng có hứng thú gì với buổi tiệc hoan nghênh này lập tức nghiêng người nhìn Thương Vân áy náy nói: "Vân, hôm nay tôi muốn về trước, Manh Manh còn đang ở nhà, cho dù có người chăm, nhưng tôi thật sự không yên tâm lắm, thật xin lỗi"
Trong lòng Thương Vân có chút mất mát, nhưng cậu cũng hiểu được suy nghĩ của Sầm Dao, dù sao trong ba năm này Manh Manh gần như rất hiếm khi rời khỏi cô, cô lo lắng cũng là điều không thể tránh khỏi.
"Có cần anh gọi người chở em về không?"
Cậu thật sự không thể rời đi được, rồi lại lo lắng Thương Đình Lập sẽ thừa cơ hội tiếp xúc với cô.
Tô Kiều nhìn vẻ mặt lo lắng của Thương Vân lắc đầu nói: "Không cần, tôi có thế tự vẽ được, bữa tiệc này còn cần anh làm chủ, anh mau về đi thôi"
Thấy người khác nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy ý nghĩa sâu xa, Tô Kiều cố kiểm soát sự thiếu kiên nhẫn trong lòng.
Thấy cô nhất quyết từ chối, Thương Vân cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi mất.
Nhưng khi nhìn thấy Thương Đình Lập và Hựu Nhất cũng đang định đi thì lập tức bước lên cản họ lại nói: "Chủ tịch Thương, hôm nay anh đến đây, nhất định phải không say không về mới được"
Cảnh đêm ở Ý rất đẹp, đi dạo trên phố có thể nhìn thấy đám đông nhộn nhịp và khung cảnh phồn hoa.
Hưởng thụ gió nhẹ thổi phất qua cơ thể, trong lòng dần trầm tĩnh lại.
Lúc đứng ở điểm chờ xe bus, cô còn chưa kịp bắt được chuyến xe tiếp theo, một chiếc Porsche đã ngừng ngay bên cạnh.
Lúc đầu Tô Kiều cũng không cho rằng chiếc xe này có liên quan gì đến cô, một thân một mình nhàm chán đứng nhón chân lên xuống đứng chờ ở đó.
Chờ đến khi chiếc xe này dừng lại ở đỏ được chừng mười phút, Tô Kiểu mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô hơi nhíu mày, cẩn thận nhìn sang đó, kết quả lại nhìn thấy một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Kiêu cũng hơi hoảng sợ khi nhìn thấy anh như thế, định mặc kệ không quan tâm đến anh, nhưng anh cản đường cô, hơn nữa còn là phụ huynh đang thuê cô, cho dù là vì tiền bạc thì cũng nên chào hỏi anh một tiếng.
"Trùng hợp thật, anh Thương, xe của anh gặp vấn đề gì sao? Có cần gọi nhân viên sửa chữa đến không?"
Cô đi qua đó, nở nụ cười rụt rè lễ phép hỏi thăm.
Thương Đình Lập ngồi trong xe nhìn nụ cười đầy giả tạo của cô, trong lòng thật hụt hẫng.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô có khả năng là Sầm Dao, khi đối mặt với nụ cười xa lạ này của cô lần nữa, tim anh cuối cùng cũng không có cách nào giữ được sự bình tĩnh như lúc đầu.
Đối mặt với người làm cho lòng anh không ngừng gợn sóng, anh chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó một câu nói cực kỳ khó hiểu đã vọt ra khỏi miệng anh.
"Không trùng hợp, tôi đã đợi ở đây mười phút lẻ ba mươi giây, cô có chắc rằng cô muốn tiếp tục đứng ở đây nữa không."
Tô Kiều