Một lúc lâu sau.
Hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sofa, tay Sầm Dao nắm chặt một cái ly pha lê trong suốt, rõ ràng cô đang uống nước ấm nhưng mặt vẫn cứ trắng bệch.
Cô híp mắt lại giống như đang suy nghĩ gì đó.
Thương Đình Lập ngồi ở ghế sofa bên trái cô, cũng không hối thúc cô, bây giờ cô cần có thời gian để tiêu hóa hết tất cả những gì anh mới nói, mà anh sẽ cho cô thời gian này.
Chỉ cần cô không trốn tránh.
Thật ra, ngay từ đầu Sầm Dao đã không có ý định trốn tránh rồi, tuy rằng ba năm qua cô đã sống rất tốt.
Con cô cũng trưởng thành một cách khỏe mạnh, vừa hoạt bát lại nhanh nhẹn, cũng chẳng thua kém mấy đứa trẻ sống trong những gia đình đầy đủ thành viên nào cả.
Nhưng tất cả những thứ này lại có tiền đề là trước khi Manh Manh đi học.
Một khi Manh Manh đi học, chắc chắn sẽ có người hỏi bé rằng ba bé là ai, đến lúc đó, cô còn có thể khống chế được mọi chuyện phát triển sau này nữa không.
Sầm Dao không tưởng tượng được.
Hơn nữa những ngày gần đây vào buổi tối đúng là cô đã bắt đầu nằm mơ về trước kia, nhưng những giấc mơ đó vừa tỉnh dậy cô đã quên mất.
Chỉ có lần này là được khắc sâu vào trong đầu.
Có lẽ những thứ này có liên quan đến anh.
Sầm Dao âm thầm dùng khóe mắt nhìn Thương Đình Lập đang yên lặng ngồi một bên.
Nói thật, lúc trước cô sẽ thích người đàn ông này thì cô cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ gì cả.
Dù sao ngay lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thì cô đã rung động rồi.
Nếu ngày tháng sau này sống cùng với anh, chắc là cũng không quá khó khăn.
Nhưng Hựu Nhất thì sao.
Cũng là con của cô sao? Cô vừa nghĩ vừa ngước mắt lên, thầm quay sang nhìn cậu.
Trong lúc Sầm Dao đang nhìn lén Hựu Nhất không chớp mắt, lại phát hiện ra Hựu Nhất cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, nhanh chóng đỏ mặt, sau đó cùng lúc ngượng ngùng nhìn người kia cười cười.
Sau nữa mới ý thức được rằng phản ứng này hình như hơi ngốc, lại cùng lúc quay đầu đi nơi khác coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thương Đình Lập nhìn cảnh này, trong lòng thầm vui Sướng.
Người anh quan tâm nhất cuối cùng đều đã quay về bên cạnh anh, cái này còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Cho dù bây giờ Sầm Dao vẫn còn chưa nhớ ra anh thì sao chứ, ít nhất cô vẫn còn khỏe mạnh sống ở cạnh anh, đứng ở trước mặt anh.
Anh cũng không dám hy vọng xa với quá nhiều thứ, chỉ muốn cùng cô bình an chung sống cùng cô thôi.
"Anh Thương, tôi đúng là đã từng xem qua kết quả DNA, nhưng tôi cũng không thể vì lời nói của một bên mà lập tức tin tưởng anh hoàn toàn được, anh có còn chứng cứ gì khác không?"
Tuy rằng biết được bọn họ đã từng rất thân mật với nhau, nhưng bây giờ Sầm Dao gần như không hề hiểu biết gì về anh, đương nhiên sẽ không tin tưởng anh nhanh như vậy.
Cô vốn có tính cảnh giác rất cao, sau khi biết được chuyện anh tự ý điều tra thân phận của con gái cô rồi mà vẫn chưa đuổi thẳng cổ anh ra ngoài, cũng coi như đối xử khá tốt với anh rồi.
Cho nên bây giờ cô càng muốn hiểu biết nhiều hơn về chuyện trong quá khứ, nhưng cũng không muốn hoàn toàn tin lời anh.
Tuy rằng cô cảm thấy bản thân cô chẳng có thứ gì đáng giá để anh lừa, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện chỉ lừa vì thích lừa.
Thương Đình Lập cũng không hề tức giận khi cô không tin tưởng anh, ngược lại trong lòng còn cảm thấy tự hào.
Nhìn đi, đây là người phụ nữ của anh.
Cho dù đang ở trong tình trạng không hề hay biết gì thì vẫn có thể bình tĩnh lý trí.
"Có, trước kia em có một người bạn thân, nếu như em muốn biết tất cả mọi thứ, anh có thể kêu cô ấy đến đây, hơn nữa nếu như cô ấy biết được em còn sống chắc chắn sẽ rất vui"
Người Thương Đình Lập nhắc đến đương nhiên là Khương Oánh Oánh.
Tuy rằng mấy năm gần đây Khương Oánh Oánh cực kỳ bài xích anh, nhưng nếu như cô ấy biết được Dao Dao còn sống, chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ.
Nhưng gương mặt hiện tại của Dao Dao, anh cũng không chắc rằng Khương Oánh Oánh có thể nhận ra cô.
Sầm Dao nghe vậy thì lập tức từ chối: "Cho dù là bạn thân thì cũng không thể vì chuyện của tôi mà quấy rầy người ta, thôi bỏ đi, anh cho tôi số điện thoại của cô ấy là được rồi.
Thương Đình Lập thấy vậy thì đưa số WeChat của Khương Oánh Oánh cho Sầm Dao.
Nhưng anh nghĩ thâm, chờ sau