Khương Oánh Oánh khá nhỏ nhắn, nhưng lực xông tới của cô lại có chút mạnh.
Cô ôm chặt eo Sầm Dao, khóc lớn như một đứa trẻ, khóc hu hu, vừa khóc vừa cười.
Khương Oánh Oánh ôm Sầm Dao khóc một lúc lâu, lâu đến mức Sầm Dao cảm nhận được nước mắt thấm ướt một bên cổ của mình.
Cô cười khổ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, an ủi: "Đừng khóc, tôi ở đây"
Khương Oánh Oánh nghe xong, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại lại muốn rơi xuống.
Cô thút tha thút thít trả lời: "Dao Dao, em rất!
rất nhớ chị.
Chị có biết lúc chị xảy ra chuyện, em đã khổ sở thế nào không.
Nếu lúc đó em vẫn luôn đi theo chị thì tốt rồi.
Chúng ta là bạn bè tốt nhất, sao lúc em phát hiện tâm trạng chị không tốt lại để chị đi một mình chứ.
Hu hu hu, đều là lỗi của em, hu hu hu"
Khương Oánh Oánh lại bắt đầu khóc.
Mỗi lần nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, cô ấy lại không khống chế được tâm trạng của mình.
Cô ấy không có cách nào tưởng tượng lúc đó Sầm Dao đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi nghe được tin bãi cỏ nhuộm đầy máu từ chỗ anh trai thì lại khiến cô ấy toát mồ hôi lạnh cả người.
Dao Dao sợ đau biết bao, khi đó hẳn cô đã rất bất lực.
Mỗi lần nghĩ tới cảnh đó, đều trở thành ác mộng đối với cô ấy.
Ba năm nay, mỗi buổi tối sau khi tắt đèn, cô không có giờ phút nào không gặp ác mộng.
Cô ấy không thoát khỏi được bóng ma tự trách, nên mới muốn Thương Đình Lập giống mình, mãi mãi không quên Dao Dao.
Vì vậy nên cô ấy mới bi phẫn đến vậy khi Thương Đình Lập nhanh chóng khôi phục bình thường.
Sầm Dao hiếm khi thấy được một người thích khóc như vậy, còn thích khóc hơn cả Manh Manh của cô.
Manh Manh vốn đang im lặng ngủ trong lòng cô cảm thấy bị đè khó chịu, dùng tay nhỏ dụi mắt, sau đó phát hiện cô bé bị người khác chen.
Tức khắc há to miệng, khóc rõng: "Mẹ, khó chịu, khó chịu quá, hu hu hụ.
"
Thương Đình Lập lập tức bước tới giải cứu Sầm Dao và Manh Manh ra khỏi lòng Khương Oánh Oánh.
Manh Manh vừa thấy ba cứu cô bé thì khóe mắt vẫn còn rơi nước mắt nhưng ánh mắt đã vui vẻ tới híp lại.
"Ba ơi, ôm.
"
Cô bé vươn tay đòi ôm.
Thương Đình Lập vừa bất đắc dĩ vừa cười hạnh phúc, tự tay bế Manh Manh ôm vào lòng.
Sầm Dao thấy Manh Manh ngừng khóc, Khương Oánh Oánh cũng chỉ đỏ mắt, tò mò nhìn Manh Manh.
Cô liên cười nói: "Đây là con gái tôi, tên là Manh Manh, năm nay ba tuổi"
Khương Oánh Oánh vừa nghe đã bĩu môi nói: "Nếu lúc đó tụi chị không xảy ra chuyện không may thì em đã có thế để Manh Manh gọi em là mẹ nuôi rồi"
Có lẽ khóc đã làm giảm buồn phiền trong lòng cô ấy nên lúc này Khương Oánh Oánh rốt cuộc cũng khôi phục dáng vẻ của ba năm trước.
Biểu cảm nghịch ngợm, đáng yêu hệt như Manh Manh.
"Hiện tại cũng có thể nha.
Bây giờ em cũng có thể để Manh Manh gọi em là mẹ nuôi"
Sầm Dao cười nhìn cô, nhưng khi thấy dáng vẻ muốn lập tức thử của Khương Oánh Oánh ngay sau khi nghe mình nói thì tức khắc ngăn cản cô: "Haiz, hôm nay có lẽ Manh Manh sẽ không gọi em là mẹ nuôi đâu.
Em vừa dọa nó như vậy, sợ rằng phải đợi một thời gian nữa đấy"
Lúc này, Khương Oánh Oánh mới dừng lại, trong mất thoáng qua vẻ ảo não, rõ ràng là cảm thấy rất mất mát vì đã bỏ lỡ cơ hội.
Vì Khương Oánh Oánh vừa khóc nên khoảng cách giữa cô và Sầm Dao lại gần hơn.
Lúc Thương Đình Lập năm tay Sầm Dao định đi thì hai người còn lưu luyến, như là bị anh chia rẽ.
Sau khi đồng ý ngày mai sẽ tới thăm Khương Oánh Oánh thì cô ấy mới chịu buông tay.
Thương Đình Lập tự lái xe tới, anh mở cửa xe, đợi Sầm Dao ngồi xuống rồi mới đi ra sau lấy đồ đặt vào.
Tĩnh Viên cách khá xa bệnh viện, khoảng ba tiếng sau thì họ mới tới.
Truyện Phương Tây
Sầm Dao nhìn biệt thự xa lạ trước mặt, trong lòng có chút trầm trọng, nhưng khi thấy Thương Đình Lập đi bên cạnh và Manh Manh đang ngồi trên