Sầm Dao ngượng ngùng, dù sao trong trí nhớ cũng chưa từng có hình ảnh thân thiết với người đàn ông này, hơn nữa anh còn hỏi trắng trợn như vậy.
Cô nhắm chặt mắt không muốn nhìn anh, cũng không gật đầu nói gì với anh cả.
Thương Đình Lập thấy vậy, dừng động tác trên tay lại, anh chỉ nhìn cô từ trên cao như chim ưng đang ngắm nghía con mồi mình ao ước đã lâu.
Một lúc lâu sau, khi cảm nhận được người bên trên không có động tác gì, cơ thể cứng còng của Sầm Dao nhẹ nhàng di chuyển.
Giây phút đó giống như đã kích động một chốt mở lâu rồi chưa được mở ra, Thương Đình Lập cúi người hôn thẳng xuống.
Cơ thể Sầm Dao cực kỳ nhạy cảm, chỉ hơi khẽ chống đẩy vài cái đã hoàn toàn thua cuộc, ngược lại còn dùng cánh tay trắng nõn kia ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống thấp hơn, hai người hoàn toàn giao hoà cùng nhau.
Một đêm chăn gối điên đảo, mây mưa điên cuồng, mãi đến khi mặt trời dần xuất hiện mới dân ngừng lại.
Mọi người cùng ngồi trên bàn ăn sáng, sau khi Manh Manh uống sữa xong, thấy cứ chờ mãi chờ mãi mà người trên lầu vẫn chưa đi xuống mới buồn bực bĩu môi không vui nói: "Hôm nay mẹ không có ở đây, buồn quá đi"
Đây là một câu hot trend Manh Manh mới học được từ trên tỉ ví.
Mấy ngày nay chưa nói được vài câu thì đã nhảy ra câu này, chưa được ăn cơm, thật buồn quá đi, anh Hai không chơi với mình, thật buồn quá đi.
Mọi người nghe mãi rồi quen, dù sao Manh Manh cũng không phải buồn thật.
Lão phu nhân sờ đầu bé, cưng chiều nói: "Ba mẹ đang tạo em trai cho con đó, Manh Manh đừng buồn nha, bà nội dẫn con đi chơi"
Manh Manh nghe nói ba mẹ đang tạo em trai thì hai mắt sáng lấp lánh hỏi: "Chừng nào em trai mới ra tới vậy, con muốn chơi với em trai"
Lão phu nhân dỗ bé: "Nhanh thôi"
Thương Đình Lập còn đang nằm trên giường ôm Sầm Dao vẫn chưa biết con gái của anh đã bị lừa.
Chắc là do lâu lắm rồi không làm chuyện này, đêm hôm qua không khống chế được làm hơi nhiều, Thương Đình Lập ngủ còn sâu hơn cả Sầm Dao nữa.
Sầm Dao bị tiếng chuông điện thoại của Thương Đình Lập đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng thò tay sờ, sau khi mò được thì lập tức nghe máy.
"Chủ tịch, đã điều tra được chuyện đó rồi, anh Khương và người La Sát Môn đánh nhau không chỉ vì muốn bảo vệ anh Ngôn, mà ở phía sau bọn họ còn có một nhóm người thứ ba âm thầm thúc đẩy, đứng trong bóng tối dùng gậy đập lên đầu anh Khương, sau khi xảy ra chuyện này nghe nói người của La Sát Môn cũng đang tìm người đó, Chủ tịch, nếu tôi đoán không sai thì chắc là người kia đã trốn được rồi"
Sầm Dao nghe người kia nói một lèo như thế, lập tức tỉnh táo lại.
Cô đấy Thương Đình Lập đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Có người gọi điện thoại cho anh, chuyện rất quan trọng.
"
Thương Đình Lập bị Sầm Dao lắc mấy cái đã lập tức tỉnh táo lại, sau khi cầm lấy điện thoại thì thấy thời gian trò chuyện đã trôi qua được một vài phút, Sầm Dao chắc chân đã nghe được một chút rồi.
Anh cũng không giải thích gì, nói thẳng vào điện thoại với Dư Phi: "Nói lại những gì cậu mới nói một lần nữa"
Dư Phi ở đầu dây bên kia đương nhiên cũng đã biết người nhận điện thoại lúc nãy không phải Chủ tịch, trong lòng thấp thỏm lo lắng.
Sau khi anh nói lại những lời đó một cách ngắn gọn, cuộc gọi đã bị tắt.
Mặt Dư Phi nghệch ra, anh biết Chủ tịch chắc chắn đã tức giận rồi.
Thương Đình Lập cũng không có tức giận như những gì Dư Phi tưởng, anh vươn tay ôm lấy eo Sầm Dao, vừa giải thích những gì cô mới nghe thấy cho cô.
"Dao Dao, em cũng biết mấy hôm trước Húc Đông gặp chuyện, lúc anh chạy về gấp, tuy đã tìm người điều tra sự thật kịp thời, chẳng qua là những gì điều tra được chỉ là tin tức nổi bên ngoài, nhưng anh đã quen biết Húc Đông hơn hai mươi năm, sao có thế không nhìn ra được lần này anh ta bị gài bẫy chứ"
"Húc Đông học đủ loại võ từ nhỏ, có thể nói võ nghệ của anh ta không tệ, tuy rằng lúc đó có đến mười mấy người chặn đường Ngôn Phong, nhưng nếu bàn về sức chiến đấu thì hai người bọn