Nói đến người đàn ông đó, sầm Hoàn lại không thể bình tĩnh được: “Chị, chị biết không? Anh ấy luôn để ý em, anh ấy biết em tên của em, thậm chí, hô, nay còn đặc biệt khích lệ em. Anh ấy trước giờ không có khả năng đối với một nhân viên bình thường như vậy, chỉ cần nói ở chi nhánh của bọn em thỏi, lúc đó có nhiều người ở cùng em như vậy, anh ấy đều không nhìn người khác, chỉ nhìn em, chỉ biết tên em, chỉ nói chuyện với em, chị nói còn không phải là đối xử đặc biệt với em sao?”
sầm Dao bị Sầm Hoàn nói đến một câu cũng không đáp lại được.
Nếu Sầm Hoàn nói đều là thật, vậy hành động này của Thương Đình
Lập giải thích thế nào cũng không thể khiến người ta không nghĩ nhiều.
Cho nên, tối qua anh tiếp xúc với mình, lẽ nào là vì sầm Hoàn?
“Chị, chị cũng nghĩ giống em đúng không?” sầm Hoàn thấy chị mình không nói gì, có phần hơi tự mãn. Thậm chí còn hùng hồn nói: “Chị chờ xem đi, em nhất định sẽ đưa chủ tịch Thương của chúng ta về nhà! Sau này, nói không chừng em sẽ là nữ chủ nhân của tập đoàn Nguyên Thịnh.”
Sầm Dao không có cách nào phản lại lời cô nói, chỉ cảm thấy đau đầu.
Sầm Hoàn và Thương Đình Lập?
Nếu như anh thật sự trở thành em rể của mình, cỏ không chắc mình có thế bình tĩnh đối mặt với anh không. Rốt cuộc thì đêm đầu tiên họ quen biết cũng rất xấu hổ.
Cò đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi:”Sầm Hoàn, chủ tịch Thương hiện tại vẫn đang ở công ty chi nhánh của các em chứ?”
“Vẫn đang ở đây. Có vài bộ phận vẫn đang báo cáo.”
“Vậy em có thế giúp chị một chuyện không?”
“Chuyện gì, chị nói đi.”
“Cầm điện thoại của em, đi tìm chủ tịch Thương của các em, để anh ta nghe điện thoại. Chị muốn tìm anh ta nói vài câu.” Vì hạng mục này, bây giờ cô cũng chỉ có thể thử thôi.
“Chị? Chủ tịch Thương?” Sầm Hoàn cảm thấy hơi kỳ quái: “Hai người có thể nói gì? Chị, chị không phải định nói chuyện của em đó chư?”
“Em nghĩ cái gì vậy? Chị của em giống người nhạt nhẽo vậy sao?” Sầm Dao giải thích: “Là chuyện công việc, muốn hẹn gặp chủ tịch Thương của các em. Nhưng mà em cũng biết anh ta khó hẹn đến cỡ nào, chị không có điện thoại của anh ta, bây giờ chỉ có thể dựa vào em thôi.”
Sầm Hoàn nghĩ nghĩ: “Vậy để em
thử xem, nhưng nếu anh ấy không tiếp, em cũng chịu đấy.”
“ừm. Không ép.”
Sầm Hoàn muốn giúp Sầm Dao, cũng là muốn tìm cơ hội cùng người trong lòng nói thêm vài câu, cho nên lập tức cầm điện thoại đi vào phòng làm việc.
Thương Đình Lập ở trong phòng làm việc của Nguyên Kính Chi, mọi người đang bàn việc, sầm Hoàn cầm điện thoại, căng thẳng đứng chờ ở cửa một lúc lâu, cửa phòng mới bị mở ra từ bên trong. . ngôn tình hài
Anh cùng những người khác bước ra ngoài, vừa đi vừa hạ giọng bàn bạc gì đó.
Tim Sầm Hoàn đập rất mạnh, hạ giọng gọi: “Chủ tịch Thương.”
Thương Đình Lập chỉ thờ ơ nhìn cò một cái, không đáp, lại tập trung bàn bạc với người bên cạnh.
Sầm Hoàn xấu hổ đến đỏ mặt.
Lại tiếp tục chờ.
Chờ đến cuối cùng họ bàn xong, cô mới lấy hết can đảm mở lời: “Chủ tịch Thương, em… em có việc muốn tìm anh.”
Thương Đình Lập mới nhìn cỏ, Sầm Dao đưa điện thoại qua cho anh: “Có… có người muốn nói vài câu với anh trong điện thoại.”
Anh hơi nhíu mày: “Xin lỗi, không tiện.”
Từ chối.
Giọng điệu bình thản thậm chí có chút lạnh lùng.
Không hề nhìn sầm Hoàn một cái, quay người rời đi.
Sầm Hoàn cắn môi, hạ giọng nói: “Xin lỗi, là do em quá không hiếu chuyện, làm lỡ thời gian của anh. Là chị của em nói có chuyện công việc muốn tìm anh, cho nên em mới… bây giờ anh lập tức cúp máy.”
Sầm Hoàn vội vàng muốn cúp điện thoại.
Nhưng mà, người đàn ông trước mặt bỗng dừng bước, ánh mắt rơi vào điện thoại trên tay cô.
Sầm Hoàn ngơ ngác, có chút không hiếu ý.
Dư Phi đã đi đến trước mặt cô: “Cỏ sầm, đưa điện thoại cho chủ tịch Thương đi.”
“A… à, được.” Sầm Hoàn phản ứng chậm mất nửa nhịp, đem điện thoại giao cho Dư Phi. Sao đột nhiên lại đối ý vậy?