Sau đó không hiểu vì sao lại hơi tò mò không biết người đó là ai, dù sao bây giờ trông Thương Đình Lập thoải mái như thế, rõ ràng là người anh rất thân quen.
Thương Đình Lập cúp máy, thấy Sầm Dao đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn chằm chằm hồ sơ không chớp mắt, trông vô cùng nghiêm túc.
Nhưng khi nãy chính mắt anh nhìn thấy cô vừa nghiêng tai nghe lén vừa bĩu môi, anh đương nhiên sẽ không tin rằng bây giờ cô đang nghiêm túc xem hồ sơ.
Vươn tay sờ tóc cô, ghé sát vào tai cô cười khẽ: "Dao Dao, bây giờ anh có chút việc phải ra ngoài, anh sẽ về nhanh thôi.
"
Sầm Dao nắm tay anh, mặt mày không vui, miệng còn nói thầm: "Tưởng lúc nãy em không nghe thấy anh nói gì sao? Rõ ràng nói không đi, thì ra là ngoài miệng thì chê mà trong lòng thích muốn chết đúng không, hừ"
Cô ậm ừ buồn bực, không thèm để ý đến anh, tùy ý gật đầu.
Thương Đình Lập thấy cô hình như thật sự hiểu lầm, ngược lại lập tức khai báo ngay: "Lúc nãy là Ngôn Phong gọi điện đến, anh ấy biết Húc Đông tỉnh rồi, cho nên định đến thăm anh ta, nhưng anh ấy cũng biết Húc Đông là vì đỡ đòn hộ anh ấy nên mới gặp chuyện, vì vậy nên người nhà họ Khương không muốn để ý đến anh ấy, anh ấy sợ mình đến đó rồi lại không gặp được ai, cho nên mới gọi anh đi cùng, lúc đầu anh cũng không định đi, nhưng nghĩ em lo cho Khương Oánh Oánh như vậy, nên định đến bệnh viện hỏi thăm bác sĩ điều trị chính cho Húc Đông tình hình bệnh của anh ta thế nào, vì vậy mới quyết định đi"
Tuy hơi ngượng ngùng khi biết Thương Đình Lập thay đổi ý kiến vì cô, nhưng Sầm Dao vẫn thắc mắc hỏi: "Không phải anh nói bác sĩ kia sẽ nói dối sao, sao còn ổi hỏi nữa"
Thương Đình Lập thấy Dao Dao dễ dàng anh nói mấy câu đã đổi sang chủ đề khác như thế, dở khóc dở cười nói: "Vậy cũng phải xem là người nào, thế lực nhà họ Thương ở Bắc Thành mạnh hơn nhà họ Khương nhiều, huống chỉ Nguyên Thịnh của chúng ta cũng có đầu tư vào bệnh viện đó, bọn họ không dám lừa anh.
"
Thấy cả cơ thể của Thương Đình Lập đang tỏa ra hào quang "Anh giỏi nhất", Sầm Dao cũng phục rồi: "Đi đi, đi đi, hỏi rõ ràng xong thì quay về"
"Không hôn một cái rồi lại đi sao?"
Anh cố gắng như vậy còn không phải vì cô sao, Thương Đình Lập cảm thấy anh cần phải lấy chút tiên công.
"Moa, được rồi, đi nhanh đi"
Sầm Dao hôn đại vào cằm anh cho có, quơ tay không hề có chút do dự nào.
Thương Đình Lập đang định đè cô lại hôn sâu, cuối cùng cũng đành từ bỏ.
Trong lòng thầm quyết định, đêm nay nhất định phải cố gắng làm cho cô biết hậu quả của việc chọc giận anh.
Sầm Dao còn chưa biết tối nay sắp sửa bị lăn qua lộn lại thành một con cá chết, sau khi Thương Đình Lập đi rồi, cuối cùng cũng tập trung tinh thần làm việc.
Lúc Thương Đình Lập đến bệnh viện, Ngôn Phong đã đứng ở cổng bệnh viện hút thuốc được một lúc.
Thương Đình Lập lập tức nhíu mày nhìn anh, cảnh cáo: "Cậu thế này mà muốn đi gặp Húc Đông, đừng nói người nhà họ Khương không cho, tôi nhìn cũng chê nữa"
Ngôn Phong nghe vậy, lập tức ném nửa điếu thuốc lá đang cầm xuống, thở hộc ra vài hơi, chờ đến khi mùi thuốc lá trong miệng bay đi kha khá rồi mới nói: "Bây giờ đã đỡ hơn chưa"
Thương Đình Lập không quá quan tâm gật đầu.
Hai người đi vào trong bệnh viện, bởi vì ngày hôm qua vừa mới đến, Thương Đình Lập quen đường quen nẻo dẫn anh đến thắng phòng bệnh của Khương Húc Đông.
Chuyện ngạc nhiên là, lúc mở cửa ra, người vốn phải đang nằm bên trong, bây giờ chỉ còn lại một chiếc giường bệnh được dọn dẹp gọn gàng, người nằm trên đấy đã biến mất.
"Đệt, ba mẹ của lão Khương nhanh tay thật đó, đề phòng tôi đến sao?"
Ngôn Phong tức giận mắng.
"Chỉ sợ không phải đề phòng cậu"
Thương Đình Lập không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang đề phòng anh, anh lo là khi vê nói cho Sầm Dao biết tin này, chắc cô cũng sẽ tức giận.
Anh cũng đã nhìn ra, bây giờ vị trí của Khương Oánh Oánh trong lòng của Sầm Dao còn quan trọng hơn cả anh nữa.
Không phải thấy Khương Oánh Oánh là phụ nữ, anh không muốn so đo với cô ấy.
Còn đang chờ Khương Húc Đông tỉnh lại rồi có thể dẫn cô đi, sau khi xảy ra chuyện này, e là những ngày tháng anh phải ngủ