Khương Oánh Oánh cầm váy nói với Sầm Dao một tiếng rồi chạy vào phòng thay đồ.
Sau khi bước vào phòng thay đồ, gương mặt vốn còn đang hồng hào của cô đã rơi nước mắt như mưa, cô ấy muốn lấy tay lau, nhưng lau thế nào cũng không hết.
Sầm Dao đứng ngoài cửa kề sát lỗ tai lên cửa phòng thay đồ, tư thế có hơi đáng khinh, ánh mắt của cô cũng đầy uế oải.
Sầm Dao rất muốn chạy vào an ủi Oánh Oánh, nhưng Sầm Dao biết Oánh Oánh không muốn để cô biết rằng cô ấy đang khóc, nếu không cũng sẽ không trốn vào phòng thay đồ khóc một mình, Sầm Dao không đi đâu cả, tựa lưng vào cửa làm một người bầu bạn yên lặng.
Mãi đến khi nghe trong phòng thay đồ vang lên tiếng sột soạt, Sầm Dao mới nhanh chân chạy về phía ghế sofa chỗ Thương Đình Lập.
Thương Đình Lập nhìn dáng vẻ có tật giật mình của Sầm Dao, hỏi: "Cô ấy thấy rồi"
Giọng điệu lại cực kỳ khẳng định.
"Đúng vậy, sao lại xảy ra chuyện này chứ, nói đến cùng đều là lỗi của mấy người đàn ông các anh, xùy, đàn ông"
Thương Đình Lập nghe vậy lập tức không vui.
"Dao Dao, em cũng không thể quơ đũa cả nắm, anh không như thế đâu"
"Ai mà biết được chứ"
Sầm Dao vẫn nhớ rõ cô còn đang mất trí nhớ, nói không chừng trong trí nhớ đã mất đi kia anh cũng đã từng làm chuyện này rồi.
Thương Đình Lập cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện ra rất lâu về trước, đúng là anh đã từng làm Sầm Dao thất vọng, cũng không nói nhiều nữa.
Chờ đến khi Khương Oánh Oánh ra khỏi phòng thay đồ, cảm xúc của cô ấy đã giống như lúc ban đầu.
Nếu không phải có đôi mắt đỏ bừng kia, gần như không thể phát hiện ra được cô đã khóc trong phòng thay đồ.
Bởi vì xảy ra chuyện này, Sầm Dao cũng không còn hứng thú mua quần áo nữa.
Chỗ ba người ở cũng không cách nhau quá xa, hơn nữa cũng thuận đường, nên Thương Đình Lập đưa thẳng cô ấy về thắng đến trước cửa nhà.
Sau khi Khương Oánh Oánh xuống xe, Sầm Dao cũng xuống theo.
Cô đứng ở cửa còn phất tay với Thương Đình Lập: "Đình Lập, hôm nay anh tự về đi, em muốn thắp đèn nói chuyện suốt đêm với Oánh Oánh"
Thương Đình Lập tức quá hóa cười, anh đây là mất cả chì lẫn chài.
Tức giận nói: "Nếu hôm nay em không về, Manh Manh khóc đòi mẹ thì phải làm sao đây"
Sầm Dao nghẹn lời.
Lúc này, Khương Oánh Oánh kéo tay cô nói: "Dao Dao, chị về trước đi, em biết chị muốn nói gì với em, cũng biết chị lo em sẽ nghĩ quẩn, nhưng Dao Dao à, em không phải loại người đó, trong đời người không phải chỉ có tình yêu và tình thân, tuy rằng bây giờ em mất đi cả hai tình cảm này cùng một lúc, nhưng em còn có chị mà, em hứa với chị, em sẽ trở lại bình thường nhanh thôi, nên chị đừng lo cho em"
Khương Oánh Oánh thật sự nghĩ như thể.
Cô ấy đã không còn là cô ấy của lúc trước từ lâu rồi.
Bắt đầu từ ba năm trước, cô ấy đã dần trưởng thành.
Tuy rằng trong cuộc sống trưởng thành trước kia của cô ấy chưa bao giờ rời khỏi anh Hai, nhưng từ lúc cô ấy tưởng rằng Sầm Dao đã mất lại nhìn thấy Thương Đình Lập nhanh chóng trở về cuộc sống bình thường như trước thì đã hơi ám ảnh sợ hãi đối với đàn ông, cũng không có cách nào yêu một người một trăm phần trăm.
Bây giờ nghĩ lại thì đúng là may thật, cô ấy chỉ yêu anh Hai bảy mươi phần trăm mà thôi.
Ba mươi phần trăm còn lại cũng đã đủ để cô ấy sống rồi.
Cô ấy sẽ không oán trời trách đất.
Ý định muốn giúp anh Hai nhanh chóng tìm về ký ức cũng chỉ thuận theo tự nhiên.
Bởi vì cho dù anh có lấy lại trí nhớ thì người nhà cũng sẽ không đồng ý.
Thay vì thế, còn không bằng như bây giờ, cũng tốt hơn cho mọi người.
Sầm Dao nhìn Oánh Oánh đã nghĩ thông suốt, trong lòng ê ẩm.
Giống như là một đứa bé cô luôn nhìn từ nhỏ đến lớn, vào lúc cô không hề hay biết đã trưởng thành thành một con người kiên cường.
Mà cô vẫn còn dậm chân tại chỗ.
Mãi đến khi trên đường đi về nhà, hồn vía Sầm Dao vẫn cứ ở trên mây.
Thương Đình Lập nhìn cô thế này, đột ngột đổi sang hướng khác, lái xe về phía bãi biển từng đến lần trước.
Lúc xe dừng lại, Sầm Dao tháo dây an toàn mở cửa xuống