Sầm Dao cũng không rảnh quan tâm đến vết thương của cô, ôm lấy Manh Manh đang bị dọa sợ đơ người khi xe đẩy đột nhiên bị lật, nhỏ nhẹ dỗ dành cô bé: "Manh Manh không sợ, bánh xe của xe nhỏ bị mất rồi, chúng ta không ngồi xe nữa nha"
Sầm Dao thầm cảm thấy may mắn, cũng may cô phản ứng nhanh, nhanh tay lẹ mắt ôm Manh Manh lên, nếu không làm Manh Manh bị thương, cho dù cô chết cũng chưa chắc bù đắp được tội lỗi này.
Cô gái có mái tóc màu vàng được uốn xoăn, mặc quần áo sang trọng xinh đẹp kiểu mới nhất của Banbury, sắc mặt lại hơi tiêu tụy, thấy Sầm Dao đang dỗ dành đứa bé, trong mắt của cô ta hoàn toàn không che giấu được nỗi căm hận và ghen ghét.
Ánh mắt như hổ rình mồi của Bộ Hoan Nhan thật sự làm người khác rất khó bỏ qua.
Thương Đình Lập bị giọng nói bén nhọn của cô ta đâm vào màng tai, lập tức nhíu mày lại, thấy cô ta nhìn Sầm Dao bằng ánh mắt chẳng có chút tôn trọng nào, không thèm nể mặt cô ta mà lập tức trào phúng: "Bà Vương, xem ra cho dù cô đã lấy chồng thì vẫn cứng đầu kiêu ngạo hệt như lúc trước, không biết lúc ba cô gả cô đi, có phải cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm hay không"
Những người không gặp mặt suốt mấy năm nay, mấy ngày nay nên xuất hiện cũng đã xuất hiện.
Tuy rằng hai ông bà cụ nhà họ Bộ đều đã chết trong đám cháy không ai hay biết kia.
Nhưng người trước mặt lại là điểm yếu tốt nhất.
Thương Đình Lập đang định tìm người điều tra cô ta, không ngờ rằng người phụ nữ này lại tự mình dâng đến cửa.
Mấy năm trước Bộ Hoan Nhan chẳng qua cũng chỉ có gương mặt khá thanh tú, mấy năm nay rõ ràng cũng chẳng sống sung sướng gì, ánh mắt cũng đã hơi tối xuống, khí thế cũng yếu đi.
Khóe mắt cũng bắt đầu có nếp nhăn.
Gần như không cần nghĩ cũng biết ngay cuộc sống sau khi kết hôn của cô ta rất khó khăn.
Nhưng người đột nhiên bị gả ra ngoài, sau khi gây tai họa còn có thể còn nguyên vẹn xuất hiện trước mặt người khác, cũng coi như là một kết quả không tệ.
Ba năm trước, sau khi điều tra ra được nguyên nhân Sầm Dao gặp chuyện trừ người cầm đầu là Điền Điêm ra, Bộ Tử Ngang cũng có giúp một tay ở trong vụ việc này.
Có lẽ anh ta cũng không muốn làm hại Sầm Dao, chỉ muốn tuôn ra một chút tin tức để ông già và mẹ không thích Sầm Dao.
Đúng là anh ta đã đạt được mục đích, dù sao nếu không phải anh ta ở sau lưng tìm kiếm tin tức gì đưa cho ông già và mẹ, mẹ cũng sẽ không nhắc đến những chuyện đó vào đúng lúc ấy.
Trong khoảng thời gian anh cho rầng Dao Dao thật sự sẽ không quay về, anh không có chỗ phát tiết cơn tức giận trong lòng, cho nên trực tiếp kéo những người từng hãm hai Dao Dao xuống nước hết.
Nhà họ Bộ không phải đang vội vã tìm người hợp tác để thoát khỏi tình cảnh bị chèn ép sao? Được thôi, để anh tìm.
Anh đưa người hợp tác đến ngay trước mặt bọn họ, sau khi bọn họ bắt đầu hợp tác với nhau, người hợp tác đột nhiên biến mất tăm, không xuất hiện nữa.
Dự án hợp tác của một công ty, không chỉ thiếu tiền và phương án.
Bộ thị cống hiến ra phương án, cái thiếu chính là tiền.
Nhưng sau khi vất vả làm xong phương án đến lúc chuẩn bị thực hiện thì phương án bị người khác lấy mất, tiền lại không lấy về được.
Trong lúc Bộ thị cũng đã có đủ loại nguy cơ, nó chẳng khác nào giọt nước tràn ly.
Bộ Minh Viễn tức đến phải nhập viện, Bộ Tử Ngang một mình cực khổ chống đỡ công ty rõ ràng cũng không phải là một người lãnh đạo thông minh, sau khi làm chuyện gì cũng thất bại, anh ta không chỉ không rút được kinh nghiệm, ngược lại càng ngày càng sa đọa.
Bộ thị cứ như vậy mà xuống dốc.
Không biết có phải là vì muốn con gái sau này có thể sống tốt một chút không, lúc tin tức còn chưa truyền ra ngoài, Bộ Minh Viễn đã gả cô ta cho một nhà giàu mới nổi vừa mới có được chút tiếng tăm.
Lấy được một số tiền lớn.
Nhưng cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không lấp nổi cái hố to Bộ thị.
Cuối cùng vẫn phá sản.
Sau đó Thương Đình Lập cũng không chú ý đến bọn họ nữa, dù sao anh cũng hiểu rất rõ, đối với những người đã quen hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý, đột nhiên quay về cuộc sống nghèo hèn, đó mới là