“Chỉ là hơi đáng tiếc…” Khương Oánh Oánh cảm khái.
“Cái gì đáng tiếc?”
“Đáng tiếc cho anh ta đó!” Khương Oánh Oánh ngoảnh về phía người đàn ông, nhếch miệng: “Anh ta là người mới đến ở đây.”
Sầm Dao kinh ngạc đến suýt nữa thì phun ngụm rượu ra, nhưng lại sợ bản thân hiểu lầm nên hỏi lại: “Người mới đến có nghĩa là.”
“Trai! Bán thân!”
“…” Sầm Dao không nhịn được mà nhìn anh ta hai cái: “Nhìn anh ta không giống lắm.”
Bất luận là khí thế anh ta tỏa ra hay là tính cách đều khiến cò cảm thấy anh ta không giống như một người bình thường.
“Trai bây giờ đều phải tự tán trang bản thân, bằng không làm sao làm hài lòng mấy phú bà giàu có?” Trong lúc nói, đôi mắt của Khương Oánh Oánh vẫn dán vào người đàn ông đó, không hề che đậy sự tiếc nuối trong ánh mắt.
Sầm Dao cười cười: “Em còn cảm thấy đáng tiếc, bảo anh của em đem anh ta tặng cho em không phải là được rồi sao?”
“Em cũng rất muốn vậy đấy, nhưng để anh của em biết thì giết em mất.” Nhắc đến Khương Húc Đông,
Khương Oánh Oánh liền rụt cố sợ hãi.
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. Đúng lúc này, điện thoại của Khương Oánh Oánh đổ chuông.
Vừa lấy điện thoại ra nhìn, gương mặt của cò lập tức thay đổi, cô vừa vội vàng đứng dậy vừa nói: “Điện thoại của anh trai em! Em phải ra ngoài nghe máy, đế anh ấy biết em đến đây anh ấy chắc chắn sẽ giết chết em.”
“Không có tiền đồ.” Sầm Dao trêu chọc cò một chút. Nhìn Khương Oánh Oánh chạy ra ngoài như một cơn gió, cô lại có chút ganh tị. Cô ấy là một đứa trẻ hạnh phúc. Trên thế gian này có rất nhiều người quan tâm cô ấy. Nhìn lại bản thân, hình như cô chỉ có một mình.
sầm Dao tự giễu cười một tiếng. Cũng may, trên cái thế giới kỳ lạ này, một mình cũng không phải quá cỏ đơn.
Cò ngồi đó, quan sát đám đông, lại uống hết một chai rượu lúc nào không hay, bắt đầu say.
Cô loạng choạng bước ra cửa, vì giày cao gót quá cao, lúc đi ra đến cửa không cấn thận trượt chân, suýt nữa thì té ngã.
Cơ thể được một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt lại.
“Cẩn thận!” Một giọng