Cô ta ngồi xuống vị trí cạnh cậu ta, từ trên bàn cầm lấy một cái ly chưa có ai sử dụng, rượu màu đỏ tươi mang theo mùi hương nồng đậm từ từ chảy vào ly rượu, mãi đến khi rượu sắp tràn ra ngoài rồi cô ta mới ngừng lại.
Thương Vân nhìn cô ta bằng ánh mắt thâm trầm, giọng điệu mang theo vẻ cảnh cáo: "Rượu vang đỏ rất dễ say, nếu cô say, tôi cũng sẽ không đưa cô về"
"Em biết mà"
Biết, nhưng vẫn muốn thử lại lần nữa.
Lời nói gần như là muốn ném tự tôn của cô ta xuống đất mặc cho anh giẫm đạp này, cuối cùng cô ta vẫn đè lại trong lòng không nói ra.
Phóng khoáng uống hết ly rượu đó, lúc rượu vang đỏ có vị hơi chua ngọt trôi xuống cổ họng cô ta, cô ta chỉ nếm được mỗi vị chua chát.
Thấy Thương Vân không thèm để ý đến mình, trong mắt cô ta thoáng hiện lên chút châm chọc, giống như đang tự cười nhạo bản thân tự mình đa tình.
Một lúc lâu sau, cô ta mới giống như lơ đãng nói: "Lúc nãy em vừa gặp lại người mà anh nhớ mãi không quên, cô ta chẳng có chút ưu điểm nào cả, em thật sự không hiểu được, rốt cuộc anh thích cô ta ở điểm gì của chứ"
Nếu nói Thương Vân còn đang để mặc cho cô ta ăn nói bậy bạ thì ngay lúc cô ta kéo Sầm Dao vào cuộc thì hơi thở của cậu ta lập tức sa sầm xuống.
Hạ giọng đuổi khách.
"Hôm nay cô đến nhà họ Ôn chắc cũng không phải vì muốn nói chuyện cũ với tôi đúng không, tôi thấy ba của cô đã nhìn cô lâu lắm rồi, nếu cô không qua đó, chắc là ông ta sẽ sang đây tìm cô.
"
Mạc Ngữ đứng bật dậy, cô ta cười khẩy: "Thương Vân, anh vẫn giống hệt như trước đây, rõ ràng trong lòng đang rất hận nhưng mặt ngoài lại vẫn luôn giữ cái dáng vẻ tao nhã lịch sự kia, đến lúc nào anh mới có thế tháo cái mặt nạ đó ra hả, trước kia lần đầu tiên em gặp anh, anh không phải như thế này, không phải anh rất yêu cô ta sao? Vậy thì anh đi cướp về đi, đừng có suốt ngày ra vẻ như anh đáng thương lâm, ngồi ở đây tự oán tự thán, anh như thế này, ngay cả em cũng nhìn không nổi nữa"
Mạc Ngữ rút một tờ khăn giấy ra lau sạch vết rượu còn sót lại bên môi, bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Mãi đến khi cô ta đi mất, Thương Vân mới ngẩng đầu lên, hai mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Sầm Dao dù đang cách cậu cách xa nhưng vẫn lọt vào tầm mắt câu, nụ cười trên mặt cô là thứ mà dù cậu ta đã sống cùng cô suốt ba năm nhưng vẫn chưa được nhìn thấy lần nào.
Cô hạnh phúc như thế, làm sao cậu ta nỡ để cô mất đi chứ.
Tình yêu cậu ta dành cho cô đã không phải là thứ tình cảm chiếm hữu từ lâu rồi.
Thật ra lúc nãy Hựu Nhất chỉ nói với cô rằng ba không muốn cậu bé và em làm bóng đèn của bọn họ, nên mới bảo hai đứa bé đi về trước.
Sầm Dao nghĩ lát nữa còn phải đi xem chuyện của Oánh Oánh, đương nhiên cũng không thể để cho hai đứa