Âm thanh vang lên rất lâu, vì mấy ngày qua cô luôn nấu cơm nên thím Mạc đã được tạm nghỉ, hiếm lắm mới được về nhà vài ngày, ngày mai mới quay lại.
Lúc Sầm Dao ra lấy đồ, nghe được tiếng ở cửa, lập tức đi tới trước mở cửa.
"Ơ, là anh?"
Sầm Dao ngạc nhiên nhìn Ngôn Phong vẫn đang duy trì tư thế giơ tay.
Thấy Sầm Dao, Ngôn Phong lập tức bỏ tay xuống, cười nói: "Chị dâu, tôi có thể vào ngồi một lát không?"
Sầm Dao ngây người, sau đó lập tức hoàn hồn, hoan nghênh nói: "Đương nhiên có thể"
Nhưng vì trong nhà không có ai, Sầm Dao liền mở rộng cửa.
Dù sao giữa nam và nữ vẫn phải có chút ý thức phòng bị, cho dù là bạn tốt của chồng mình.
Để không nảy sinh hiểu lầm, làm vậy xem như là một biện pháp tốt.
Sau khi Ngôn Phong ngồi xuống, thấy hành động của Sầm Dao nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối, ngược lại bởi vậy mà tăng thêm thiện cảm với cô.
Đàn ông sẽ thích người phụ nữ mở cửa cho anh ta, nhưng chắc chắn sẽ không quý trọng.
Như Sầm Dao, mặc dù mở rộng cửa nhưng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, ngược lại sẽ khiến người khác tôn trọng.
Người tới là khách, Sầm Dao rót trà cho Ngôn Phong, sau đó chỉ phòng bếp phía sau, nói: "Gần đây thím Mạc không ở nhà, đều là tôi nấu cơm.
Nếu anh không ngại, có thể ở lại ăn cơm chung, dù sao đợi lát nữa Đình Lập sẽ về"
Ngôn Phong nghe Sầm Dao tự mình nấu cơm, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy lạ.
Nhưng khi nghe xong lời giải thích của cô, mới gật đầu hiểu rõ.
Sau đó hai tay cầm ly, ngượng ngùng nói: "Chị dâu, tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh"
Để tỏ lòng lễ phép, anh cố ý nói một câu nho nhã.
Sầm Dao phất tay cười: "Quan hệ giữa anh và Đình Lập tốt như vậy, giống như người nhà, sao còn lễ phép như thế.
Anh ngồi đây trước một lát, tôi đi nấu cơm"
"Được"
Lúc Sầm Dao vào phòng bếp nấu cơm, trong phòng khách, Ngôn Phong tùy ý đi lại, lúc nhìn thấy quyển tạp chí đặt trên chiếc bàn thấp thì rỗi rãnh buồn chán nên mở ra xem.
Từng phút từng giây trôi qua, cửa rốt cuộc vang lên tiếng bước chân.
Ngôn Phong cho rằng lão Thương đã về, đứng lên nghênh đón.
Chỉ là người xuất hiện lại là Lục Di.
"Cậu vẫn chưa rút quân về sao?"
Ngôn Phong nhíu mày.
Anh nhớ rõ, Lúc Di chỉ nghỉ nửa tháng, chẳng lẽ anh ấy vì không về đội mà bỏ nhà đi.
Mấy năm nay, Lục Di trải qua huấn luyện của quân đội, thân thủ càng nhạy bén hơn trước, sải bước nhảy qua, ngồi thẳng xuống một cái ghế sofa khác.
Vì sofa trong phòng khách xếp thành hình chân vạc, ba cái sofa đặt trái, phải và ở giữa.
Ngôn Phong vốn chiếm cái bên trái, Lục Di thì chiếm cái bên phải.
Anh dựa vào ghế sofa mềm mại, cả người có chút ủ rũ.
Sau khi nghe Ngôn Phong nói, đôi mắt hơi cong, vốn mang theo cười rất không vui, anh cản răng nói: "Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với cậu"
Ngôn Phong vừa nghe, ái chà, anh còn cáu kỉnh kìa.
Ai mà không phải bảo bối của chính mình, không nói thì không nói.
Ngôn Phong cũng khó chịu, không để ý tới anh.
Lúc Thương Đình Lập từ công ty về, thấy bóng dáng to lớn của hai người chiếm cứ sofa mà anh thường nằm, lông mày chưa kịp nhíu lại thì Sầm Dao đã thấy anh nên đi tới kéo tay anh nói: "Rốt cuộc là cậu đã chọc mấy người thầy chạy mất?"
"Hả, sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
Ngôn Phong không ngờ lão Thương đột nhiên hỏi anh vấn đề này, đầu óc phút chốc còn chưa theo kịp, theo bản năng nhớ lại trong đầu, mới hơi không chắc lãm trả lời: "Hình như là tám người.
"
"Phụt"
Lục Di vốn đang uống nước để giảm bớt tâm trạng xấu hổ, vừa nghe tới mấy chữ này đã không khống chế được mà phun hết ra ngoài.
Ngôn Phong ngôi đối diện anh, đúng lúc bị anh phun trúng, ghét bỏ rút ra mấy tờ giấy trên chiếc bàn thấp, lau mặt xong, sau đó thật sự không chịu nổi nên chạy vào phòng bếp.
Đợi người đi rồi, Thương Đình Lập mới thu hồi ánh mắt xem kịch vui, liếc nhìn Lục Di, nói: "Hiện tại người đi rồi, cậu có gì không tiện nói thì nói nhanh đi"
"Thật ra, cũng không có chuyện gì lớn.
Không phải gần đây tôi về nhà mười mấy ngày sao, ba tôi sắp xếp một buổi tiệc xem mắt cho tôi, tôi còn chưa thấy người đã chạy"
Lục Di vừa nấy không nói, thật ra là sợ cái miệng rộng của Ngôn Phong, không nói hai lời đã tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Nếu thật sự bị người ngoài biết, anh đường đường là cậu ba họ Lục còn muốn tham gia tiệc xem mắt, chỉ sợ sau này anh sẽ không ngóc đầu lên được.
phương đều lộ vẻ thúc giục.
Thấy họ vẫn chưa nói, Thương Đình Lập không đợi, trực tiếp chọn người.
"Đã không có ai trong hai người chủ động nói, vậy tôi sẽ chỉ định.
Lục Di, cậu nói trước đi"
Ở trong quân đội ba năm, Lục Di học được một câu khắc sâu nhất trong đầu, đó là tuyệt đối không nên nói dối với người bên cạnh.
Vì vậy, khi đối mặt câu hỏi của lão Thương, anh vừa không muốn nói ngọn nguồn, sợ bị họ cười nhạo, vừa không muốn giấu diễm, chỉ đành giống hũ nút, không hề mở miệng.
Anh em lâu năm, thấy Lục Di hơi khó mở miệng, Ngôn Phong không đành lòng, trước tiên nói ra vấn đề của mình để cản.
"Lão Thương, cậu biết không, gần đây ông nội tôi vì chuyện lần trước tôi tặng quà cho ông mà cố ý tìm một người thầy dạy thẩm mỹ cho tôi, nói phải dạy tốt gu thẩm mỹ của tôi.
Nhưng gu thẩm mỹ rõ ràng là trời sinh mà.
Sau khi gu thẩm mỹ của tôi làm vài người thấy tức giận bỏ đi, ông nội nói nếu gu thẩm mỹ của tôi không đổi được thì sau này sẽ không để tôi ra khỏi nhà.
Lão Thương, cậu nói xem, có phải ông ấy không nói lý lẽ hay không?"
Rõ ràng Ngôn Phong rất hờn giận chuyện này, sự hờn giận trong giọng nói gần như muốn phá trời.
Thương Đình Lập không đưa ra bình luận với lời nói của ông Ngôn Phong, chỉ hỏi: "Rốt cuộc là cậu đã chọc mấy người thầy chạy mất?"
"Hả, sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
Ngôn Phong không ngờ lão Thương đột nhiên hỏi anh vấn đề này, đầu óc phút chốc còn chưa theo kịp, theo bản năng nhớ lại trong đầu, mới hơi không chắc lãm trả lời: "Hình như là tám người.
"
"Phụt"
Lục Di vốn đang uống nước để giảm bớt tâm trạng xấu hổ, vừa nghe tới mấy chữ này đã không khống chế được mà phun hết ra ngoài.
Ngôn Phong ngôi đối diện anh, đúng lúc bị anh phun trúng, ghét bỏ rút ra mấy tờ giấy trên chiếc bàn thấp, lau mặt xong, sau đó thật sự không chịu nổi nên chạy vào phòng bếp.
Đợi người đi rồi, Thương Đình Lập mới thu hồi ánh mắt xem kịch vui, liếc nhìn Lục Di, nói: "Hiện tại người đi rồi, cậu có gì không tiện nói thì nói nhanh đi"
"Thật ra, cũng không có chuyện gì lớn.
Không phải gần đây tôi về nhà mười mấy ngày sao, ba tôi sắp xếp một buổi tiệc xem mắt cho tôi, tôi còn chưa thấy người đã chạy"
Lục Di vừa nấy không nói, thật ra là sợ cái miệng rộng của Ngôn Phong, không nói hai lời đã tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Nếu thật sự bị người ngoài biết, anh đường đường là cậu ba họ Lục còn muốn tham gia tiệc xem mắt, chỉ sợ sau này anh sẽ không ngóc đầu lên được.
Ghương 311 Đừng thảy chết mã không cứu "Chuyện này thì có gì đâu chứ.
"
Thương Đình Lập còn tưởng anh ta gặp phải chuyện lớn gì mà vẻ mặt lại kỳ lạ đến thế.
Sau khi biết được là chuyện tiệc xem mắt, Thương Đình Lập cũng cho anh ta một vài ý kiến thích hợp.
"Nếu cậu không muốn tham dự tiệc xem mắt thì cứ quen đại một cô bạn gái đi, cho dù chỉ trên danh nghĩa thì cũng tốt hơn bây giờ nhiều"
Chắc do mấy năm nay Lục Di rất ít xuất hiện ở mấy nơi ăn chơi quậy phá, đúng là có rất nhiều người nói thầm không biết anh ta có bị mắc bệnh kín gì hay không.
Sau đó, chính vào khoảng thời gian trước, có một người tự xưng là bạn giường trước kia của Lục Di, không ngờ lại để lộ ra tin tức từ trước đến giờ Lục Di chưa từng lên giường với cô ta, điều này đã gây ra sóng to gió lớn.
Danh tiếng của Lục Di tốt hơn danh tiếng của Ngôn Phong rất nhiều, nhưng sau khi chuyện này bị truyền ra ngoài, có rất nhiều người dần mất hảo cảm với anh ta.
Vốn chuyện này cũng chẳng tạo ảnh hưởng gì đến anh †a.
Nhưng ba và ông nội của anh ta đều là người trong quân đội, sao có thể chịu đựng được loại tai tiếng này chứ.
Nhưng mấy tin nóng kiểu này, thường có một sẽ có hai.
Sau khi những