Cuối cùng Thương Vân vẫn ở lại, cũng không rõ là vì lý do gì.
Chẳng qua đợi đến khi ngồi vào bàn ăn rồi, cậu mới phát hiện ra, thì ra không phải chỉ có mấy người bọn họ.
Ngôn Phong bước ra khỏi phòng khách ở lầu một, vươn vai hít mũi ngửi nói: "Woa, thơm quá, chị dâu có phải chị lại nấu món gì ngon nữa không"
Từ sau khi ở nhờ nhà lão Thương đến giờ, Ngôn Phong phát hiện mỗi bữa cơm đều có thể làm người ta thèm chảy cả nước bọt.
Lúc đầu Ngôn Phong trốn vào Tĩnh Viên chỉ vì trốn người nhà nên, bây giờ lại không muốn về nữa.
"Sao cậu lại ở đây"
Ngôn Phong chạy lại bàn ăn mới phát hiện ra cái tên Thương Vân anh ta ghét nhất cũng đang ngồi vào bàn ăn, hơn nữa còn ngồi đúng chỗ anh ta thường ngồi, lập tức nổi giận đùng đùng hỏi.
Thương Vân gắp một miếng cá kho bỏ vào miệng, cẩn thận nhấm nháp, trong lòng thầm nghĩ, sau khi về nước tay nghề của Dao Dao chẳng những không lùi bước mà còn giỏi hơn trước kia nữa, sau khi về nước chắc chắn cô đã chăm chỉ tập luyện rất nhiều mới giỏi được như thế.
Nuốt miếng cá xuống, cuối cùng cậu cũng chịu ngước mắt lên không hề quan tâm nhìn anh ta.
"Anh Ngôn đang nói chuyện với tôi sao?"
Giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt nghi ngờ, lại chọc Ngôn Phong tức điên lên.
Lúc này có một bàn tay kịp thời đè kẻ đang xúc động là anh ta lại, Lục Di xuất hiện đằng sau anh ta.
"Ngôn Phong, chó cản cậu, cậu còn quay sang cắn ngược lại nó à? Đừng có nhỏ mọn như vậy, nhường nhịn chút đi.
"
Lục Di càng trầm ổn hơn Ngôn Phong nhiều, thậm chí ngay cả lúc trào phúng người khác, cũng nói giống như là đang trò chuyện thân thiết.
Tính cách này thật ra cũng giống Thương Đình Lập đôi nét.
Hoặc là nói, chơi với bạn tốt, tính tình cũng sẽ giống nhau vài phần, Khương Húc Đông và Thương Đình Lập giống nhau ở điểm trầm ổn, Lục Di và Thương Đình Lập giống như ở âm hiểm, mà tính tình cố chấp của Ngôn Phong cũng có vài phần giống anh.
Nghe Lục Di khuyên nhủ, vẻ mặt của Ngôn Phong nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Hừ nhỏ, lập tức kéo cái ghế đối diện Thương Vân ngồi xuống.
Bữa cơm này không ai nói tiếng nào, đồ ăn thơm ngon lần đầu tiên làm cho vài người không hề nếm ra được hương vị chân chính của nó.
Thương Vân ăn cơm xong lập tức ra về, Thương Đình Lập đè vai Ngôn Phong đang hùng hổ định đi hỏi cho ra lễ lại nói: "Thù hận ngày thường là thù riêng, nhưng trong khoảng thời gian này tôi đang hợp tác với cậu ta trong một dự án, khoảng thời gian này cậu đừng kiếm chuyện với cậu ta.
"
*Ô"
Ngôn Phong biết ngay mà, bảo sao lão Thương lại đột nhiên mời tình địch về nhà làm khách, thì ra là vì chuyện này.
Ngôn Phong vẫn phân chia rất rõ ràng việc tư và việc quan trọng, cho nên cho dù trong lòng anh ta có khó chịu, cũng phải nghẹn lại.
Không phải chỉ là không kiếm chuyện với cậu ta một khoảng thời gian thôi sao? Chờ thời gian này qua rồi, không phải cậu ta vẫn mặc cho anh ta chà đạp sao.
Ngôn Phong nghĩ đến hình ảnh sau này sẽ tay đấm chân đá Thương Vân, không khống chế được hai mắt vô hồn môi nhếch lên, làm mọi người đang ngồi ở đây nhìn thấy trong lòng đều cảm thấy anh rất đáng khinh.
Sầm Dao thấy bọn họ nói chuyện hăng say ngay trước mặt cô đến thể, rõ ràng là cũng tính cô vào trong đó, lập tức ho khan.
Thương Đình Lập lập tức lấy lại tinh thần, lấy ly nước đặt trên bàn nhỏ cạnh ghế sofa rót nước vào rồi đưa cho Sầm Dao: "Có phải đau cổ họng rồi không, uống nước đi"
Sầm Dao cạn lời nhìn anh, nhưng thấy anh cũng vì lo lắng cho cô nên cũng không cãi lại, uống nước xong mới nói: "Sao các anh cứ nhất định không chịu bỏ qua cho Vân vậy, cho dù các anh ghét nhau nhưng cũng không đến mức tính toán gài bẫy anh ta đi"
"Chị dâu, cái này không giống, thù cướp vợ, mối hận bị lợi dụng cũng không phải nói bỏ qua là bỏ qua được"
Thấy Sầm Dao còn nói đỡ cho Thương Vân, Ngôn Phong lập tức giận dữ nói.
"Cướp vợ?"
Sầm Dao nhìn anh ta bằng đôi mắt đầy khó hiểu.
Còn tưởng cô không biết sao, cô đã nghe Oánh Oánh nói kỹ càng về danh tiếng của cậu Hai nhà họ Ngôn rôi, mấy món nợ tình cảm lúc trước của anh ta có thể nói là tội lỗi chồng chất, mấy việc xấu kia có lấy ra làm điển hình cũng còn được nữa đó.
Ngôn Phong hình như cũng phát hiện ra anh đã nói lỡ