Ngủ say một giấc, Sầm Dao xoa vùng eo đau nhức từ từ thức dậy.
"Dậy rồi à"
Giọng nói khàn khàn nặng nề của Thương Đình Lập làm người ta giật mình.
Sầm Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: "Hôm nay anh không đến công ty sao?"
"Đi chứ"
Thương Đình Lập trả lời, ngón tay thon dài vén một lọn tóc rơi xuống trán của Sầm Dao ra sau tai.
"Vậy sao anh còn chưa dậy nữa"
Sầm Dao cầm điện thoại xem, thấy đã mười giờ, lập tức hoảng sợ hỏi.
Động tác của Thương Đình Lập không nhanh không chậm, lấy quần áo đặt trên tủ cạnh giường.
Đêm qua tuy hai người rất nhiệt tình, nhưng Thương Đình Lập cũng biết không thể buông thả khắp nơi trong nhà được.
Cho nên sau khi Sầm Dao ngủ mất, anh đứng dậy nhặt tất cả quần áo bỏ vào trong toilet.
Trước khi Sầm Dao thức dậy cũng đã chuẩn bị sẵn quần áo cho hai người, ra vẻ người đàn ông nội trợ đảm đang.
Sầm Dao rất hiếm khi thấy anh vừa cẩn thận vừa ấm áp như thế này, cô cứ có cảm giác tối hôm qua hình như hai người đã vượt qua khoảng cách gì đó.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại thì không thể nắm giữ được chút manh mối nào.
Sau khí Thương Đình Lập thay quần áo xong, không đi vào toilet tắm rửa ngay như mọi khi, mà lại cầm quần áo của Sầm Dao đi đến cạnh giường, xốc chăn của cô lên, cầm một món đồ lót ren màu vàng định mặc cho cô.
Sầm Dao xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng giơ tay cản, bình thường buổi tối hai người ngọt ngào cởi quần áo cho nhau còn có thể coi như tình thú, nhưng ban ngày ban mặt còn thấy anh cầm đồ lót của cô, trong lòng Sầm Dao xấu hổ muốn chết.
"Sao còn mắc cỡ nữa, không biết anh đã nhìn bao nhiêu lần rồi"
Thương Đình Lập nhướng mày, khóe môi nở nụ cười nhìn cô.
"Không được, không được, tuyệt đối không được.
"
Sầm Dao chẳng những lắc đầu từ chối, hai tay còn ôm ngực không chịu buông ra.
Thương Đình Lập thấy vậy đương nhiên cũng không thể kiên quyết ép cô, nâng hai tay lên tỏ vẻ bỏ cuộc.
"Tự em mặc cũng được, nhưng phải nhanh lên, hôm nay phải đến công ty cùng anh"
Sầm Dao còn đang ngại không dám mặc quần áo trước mặt Thương Đình Lập, nghe anh thúc giục lại thêm việc hôm nay cô phải cùng anh đến công ty, tay theo bản năng cầm quần áo mặc vào, lại hỏi thẳng: "Đình Lập, sao em cũng phải đi nữa, không phải nói sau này em chỉ cần ở yên trong nhà là được rồi sao"
"Nhưng anh biết em cũng không thích như thế"
Thương Đình Lập nghiêm túc nhìn cô.
Sầm Dao ngấn ra, cô không ngờ Thương Đình Lập đã nhìn ra.
Đúng là mấy ngày này khi cô ở một mình trong nhà không làm việc gì sẽ cảm thấy cuộc sống rất trống rỗng, có đôi khi ở nhà một mình, không gian trống trãi làm cho trong lòng cô rất mờ mịt hốt hoảng.
Sau khi Manh Manh gặp được Vân ở nhà, vẫn luôn quấn lấy cậu đòi ra ngoài chơi, cho nên thời gian bé ở nhà cũng ít đi.
Sầm Dao thấy lần nào Manh Manh cũng cười tươi rói được Vân dẫn ra ngoài chơi, đến tối khi về nhà sẽ ngáp ngắn ngáp dài, ngày nào cũng nhìn thấy cô bé mệt đến mức nằm xuống là ngủ ngay, cũng không nỡ quấy rầy cô bé.
Năm nay Hựu Nhất cũng đã chính thức đi học, trừ mỗi tối sẽ về nhà ăn cơm, ngủ ra cũng thường không thấy bóng dáng đâu.
Miễn bàn đến ban ngày không có bóng người nào.
Cho nên sau khi Thương Đình Lập nhắc đến việc cô về công ty làm, cô không hề do dự mà lập tức đồng ý ngay.
Sau khi về Nguyên Thịnh, cách sắp xếp trong văn phòng cũng không hề bị đụng đến, Sầm Dao sờ bàn làm việc lạnh băng, nhìn Thương Đình Lập cười nói: "Đình Lập, lúc không có em có phải ngày nào anh cũng nhìn bàn nhớ người không hả"
Trong lòng Thương Đình Lập thấy bất đắc dĩ, anh không biết đầu óc Sầm Dao nghĩ kiểu gì mà lại nghĩ đến vấn đề này nữa.
Nhưng anh vẫn đặt cái bàn ở kia đúng là cũng có ý này, lúc Sầm Dao không ở Nguyên Thịnh anh cũng không quen, rõ ràng cô chẳng đi làm được bao nhiêu ngày nhưng giống như đã sống với cô từng giây từng phút, lúc cô không có ở đây sẽ nghĩ không biết bây giờ cô đang làm gì, đang nói chuyện