Sau khi Thương Đình Lập xác nhận Sầm Dao không có bị thương, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh nghiêng người, lúc đối mặt với Cố Hi, vẻ mặt cực kỳ tối tăm, rất đáng sợ, anh nhíu mày hỏi: "Anh là Bộ Tử Ngang"
Trong mắt Thương Đình Lập mang theo vẻ khẳng định.
Cổ Hi lại lập tức lật mặt, khó hiểu vô tội hỏi: "Anh Thương, Bộ Tử Ngang anh đang nói là?"
Lúc nãy khi hỏi Sầm Dao, anh ta đã dùng giọng rất nhỏ chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.
Cho nên anh ta tin chắc rằng Thương Đình Lập không thế nào nghe thấy lời anh ta nói, anh hỏi như thế là cố ý lừa anh ta.
Sao anh ta có thể cho Thương Đình Lập cơ hội chứ.
Thương Đình Lập thấy anh ta không thừa nhận, mắt càng tối xuống.
Tuy bây giờ trong tay anh không có chứng cứ chứng minh Cố Hi chính là Bộ Tử Ngang, nhưng từ ánh mắt khiêu khích anh ta âm thầm ném qua cho anh, còn có tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh dám chắc chân đây là sự thật.
Thương Đình Lập tin chắc, cho dù anh ta có giấu kỹ cỡ nào, một số việc cuối cùng cũng sẽ để lại chút dấu vết.
Sầm Dao đứng bên cạnh nghe Cố Hi trợn mắt nói dối lập tức cãi lại: "Lúc nãy không phải anh vừa hỏi tôi có quen một người tên là Bộ Tử Ngang hay không sao? Sao bây giờ lại giả bộ không quen biết, anh lật mặt nhanh quá rồi đó"
Cố Hi không nói tiếng nào, trong mắt lại có vẻ buồn bã, giống như là bị người khác vu oan.
Thấy anh ta muốn tiếp tục giả vờ, Thương Đình Lập cũng không muốn Dao Dao đứng đây đôi co với anh ta, năm tay Sầm Dao đi thẳng ra cửa khách sạn.
Sầm Dao còn hỏi: "Vì sao không để em vạch trần gương mặt thật của anh ta"
Loáng thoáng truyền đến câu trả lời của Thương Đình Lập: "Người râu ria thôi, đừng quá để ý đến"
Người nghe thấy đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Mọi chuyện rốt cuộc là thật hay giả, mọi người đều có nhận định riêng.
Thương Đình Lập và Sầm Dao ra khỏi khách sạn rồi, Sầm Dao lo lắng ngồi ở ghế sau hỏi: "Đình Lập, anh cũng cử một ít người đi tìm Oánh Oánh đi, em rất lo cho em ấy, dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra với em ấy như vậy, em ấy còn đang mang thai nữa, nếu như không cẩn thận xảy ra chuyện gì thì biết làm sao đây"
Hình như đã tưởng tượng ra hình ảnh kia, Sầm Dao run Sợ.
Tuy Thương Đình Lập không quá lo lắng, nhưng vì làm Sầm Dao yên tâm, anh vẫn cử người lén đi tìm.
Lúc này Sầm Dao mới yên tâm.
Lúc về đến nhà, Manh Manh và Hựu Nhất đang nghiêm túc xem tỉ vi.
Bây giờ Sầm Dao mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu.
Thương Đình Lập bước lên ôm con gái vào lòng thân mật hỏi: "Sao hôm nay Manh Manh về sớm vậy, đi chơi có vui không?"
Manh Manh mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt phông má, cười híp mắt nói: "Vui lắm, hôm nay chú dẫn con đi xem vẽ tranh"
Chắc Sầm Dao đã di truyền gen tài năng hội họa lên người Manh Manh.
Cô bé càng thích vẽ tranh hơn Hựu Nhất.
Dù sao Hựu Nhất làm cái gì cũng đều phải làm tốt nhất.
Manh Manh lại chỉ thích vẽ tranh.
Thương Đình Lập nghe nhắc đến chuyện vẽ tranh mới nhớ ra bức tranh anh đấu giá được ở Ý vẫn chưa treo lên, còn đóng gói kỹ đặt trong phòng sách.
"Muốn đi xem tranh ba đang cất giữ không"
Con gái thích vẽ như vậy, tình địch còn đáp ứng đúng nhu cầu sở thích của con gái cưng, đương nhiên Thương Đình Lập rất khó chịu.
Không phải chỉ là tranh sao.
Tuy rằng anh không giỏi vẽ, nhưng anh lại cất giữ rất nhiều.
"Dạ, dạ, ba mau dẫn con đi xem đi"
Manh Manh vui vẻ vỗ tay hoan hô vì sắp được nhìn thêm nhiều tranh mới.
"Dao Dao, em có muốn đi cùng không"
Thương Đình Lập nghiêng đầu mời.
Anh biết bây giờ thứ Dao Dao thích nhất cũng là vẽ tranh, dù sao cũng là nghề nghiệp chính của cô.
"Được thôi.
"
Sầm Dao ở bên cạnh nghe cũng có hơi thèm, cô vẫn khá tán thưởng mắt thưởng thức của Thương Đình Lập.
Hơn nữa chắc do sống chung lâu rồi, những thứ yêu thích cũng gần giống nhau.
Sầm Dao rất muốn biết anh cất giữ tác phẩm hội họa của người nào, không biết có tác phẩm của đại sư Lý cô luôn sùng bái, hoặc là Viên Vũ Hương Mai của đại sư Hoàng không nữa.
Dù sao nghe nói Viên Vũ Hương