"A, sao anh mặc ít như thế"
Sầm Dao nhỏ giọng oán giận, định vươn tay che mắt lại, đột ngột nhìn thấy cảnh đẹp như thế, cô rất muốn phun máu mũi đấy.
Thương Đình Lập buồn cười nhìn Sầm Dao tự lừa mình dối người, đưa tay trái lên năm lấy tay cô, đầu ngón tay phải nhẹ nhàng phát hiện ra chút mồ hôi hình như do cô quá hồi hộp mà toát ra, để sát vào trán cô ngửi nhẹ, sau đó đôi môi ấm áp dán lên đó, nhỏ giọng nói: "Dao Dao, em thơm quá"
Sầm Dao thấy anh làm ra hành động này thì hoảng sợ lập tức đấy anh ra ngoài, theo bản năng đóng chặt cửa lại, xác định không để lộ bất cứ hình ảnh nào rồi mới tức giận nói với anh: "Các con chưa ngủ đâu, anh đừng có gấp gáp như thế"
Thương Đình Lập nhịn không được bật cười, vuốt ve gương mặt nóng bỏng của Sầm Dao, cưng chìu nói: "Dao Dao của anh, sao em lại đáng yêu đến vậy chứ"
Người phụ nữ được yêu thương luôn ngây thơ.
Cho dù là Sầm Dao cũng không thể tránh khỏi.
Cô không vui trừng mắt nhìn anh, đặt tay lên tay nắm cửa định ra ngoài.
Thương Đình Lập lập tức từ phía sau ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng xin lỗi: "Dao Dao ngoan, anh sai rồi, anh không nên dùng từ đáng yêu để hình dung em, Dao Dao của anh sao có thể dùng mấy từ ngữ con nít như đáng yêu được chứ, để anh nghĩ lại xem nên dùng từ nào mới thích hợp đây"
Anh suy nghĩ một lúc, đột nhiên hai mắt sáng rực lên, hình như đã nghĩ ra được từ thích hợp, gác đầu lên vai cô nói: "Dao Dao có một không hai của anh, sau khi về nhà không nhìn thấy em đâu, dâng lên nỗi khổ tương tư, như xa cách ba năm"
Sầm Dao nghe anh nói mấy câu nói đầy đau khổ kia mà nổi da gà, đẩy anh ra.
Thấy anh không chịu buông cô ra, đành không nhịn được nói: "Người anh toàn là mùi mồ hôi, hôi muốn chết, mau đi tắm đi"
"Nặng mùi lắm sao?"
Bị Dao Dao chê, Thương Đình Lập nâng tay lên ngửi thử, cũng không ngửi được mùi gì đặc biệt cả.
Sầm Dao thấy anh để ý lời cô nói đến vậy thì trong lòng rất vui, trên người anh đúng là không mùi mồ hôi quá nặng, nhưng cơ thể nóng hổi dán ở phía sau lưng cô làm cô không khỏi mềm nhũn cả người.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Cô chỉ không muốn để lộ ra, anh vừa mới nhẹ nhàng đến gần cô, cũng đã quyến rũ cô muốn nhào lên đè ngã anh.
Thương Đình Lập đang chờ Dao Dao trả lời, lại thấy cô không nói không rằng, ngược lại vành tai đang hướng vê phía anh lại đỏ rực lên, lập tức biết được chuyện gì đó.
Anh lại dán sát cơ thể qua đó, nhẹ nhàng đứng đối diện cô, bàn tay ấm áp nâng cằm cô lên, cúi đầu, từ từ đến gần cô hơn.
Sầm Dao đã từng thử đẩy anh ra một lần, lần này làm cách nào cũng không thế nhân tâm được.
Ngay lúc cô nhäm mắt lại chờ đợi nụ hôn rơi xuống.
Cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên được mở ra, một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài vang vọng vào.
"Mẹ ơi, con lên lầu.."
Hai chữ "trước nha" đã bị nghẹn ngay cổ không còn cơ hội được nói ra nữa.
Hựu Nhất nhìn hình ảnh mập mờ trước mặt, trong lòng nói thâm một câu tiêu đời.
Theo bản năng định lùi lại.
Bị Hựu Nhất nhìn thấy cảnh thân mật với Thương Đình Lập, Sầm Dao lập tức xấu hổ đẩy anh ra, sau đó bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Hựu Nhất xấu hố sờ đầu nói: "Mẹ thật dễ xấu hổ quá"
Thương Đình Lập cười khẩy, sau đó không thèm cho cậu bé chút mặt mũi nói: "Con còn muốn ba bao che chuyện ở trường học cho con hay không hả"
Hựu Nhất bị bát lấy điểm yếu lập tức hoảng sợ.
Tuần trước ở trong trường cậu đã quậy ra một chuyện lớn, hơn nữa là chuyện mẹ ghét nhất, cậu không dám để mẹ biết.
Lập tức sợ sệt cúi đầu nói: "Ba, ba yên tâm đi, sau này con và Manh Manh chắc chắn sẽ không quấy rầy ba mẹ thân mật đâu, sau này khi nhìn thấy ba mẹ ở chung với nhau, con và Manh Manh sẽ lập tức rời đi ngay, con hứa đó"
Nếu