"Vậy thì phải hỏi trái tim của mình."
Lâm Viễn nói như vậy.
"Trái tim của mình"
Thương Vi sờ trái tim đập thong thả của mình, rõ ràng không nghe được gì, nhưng trong một giây này, cô ta hiểu được gì đó.
"Tôi đã biết, cảm ơn anh"
Thương Vi cười hồn nhiên lại quyến rũ, chợt hiện một tia ánh mặt trời trong lòng Lâm Viễn.
Ánh mắt Lâm Viễn hiện lên vẻ vui mừng.
Cho dù có nhiều người hơn nữa dè bỉu ý nghĩ thích Thương Vi của cậu ta, Lâm Viễn lại chưa từng dao động.
Bởi vì những người đó sao có thể biết, A Vi của cậu ta là một đứa trẻ có vẻ ngoài kiêu căng nhưng thật chất lại ngây thơ.
Cái tốt của cô, chỉ cần một mình cậu ta biết là được.
Sau khi thấy con cái đi chơi, Sầm Dao lại quay lại, lại nhìn thấy một đôi đang đứng cách đó không xa rải "thức ăn chới.
Cô giật khóe miệng, thâm nghĩ cũng may hôm nay đã nhìn quen, có thể bình tĩnh đối mặt rồi.
Coi như không thấy mà đi tới, lúc Sầm Dao tới chỗ Đình Lập đang ở, vừa lúc nghe được họ nói.
"Đình Lập, đã qua lâu vậy rồi, có phải cháu nên để cảnh sát thả Tiểu Ngộ ra rồi không? Dù sao nó vẫn là một đứa nhỏ, ở cái nơi quỷ quái như đồn cảnh sát kia, không biết bị giày vò bao nhiêu.
Người của nhà họ Thương vốn đã ít, nhà của chú ba cháu chỉ còn có một mình Tiểu Ngộ"
Người nói chuyện chính là Thương Hiển.
Ông ta như một người hiền lành, nói lời lo lắng, trên mặt cũng lộ vẻ khuyên bảo.
Nhưng nếu ông ta thật sự lo lắng như vậy, vì sao lúc Thương Ngộ bị dẫn vào đồn cảnh sát không nói mà phải chờ tới lúc cảnh sát đã lập án, cái gì cũng phán quyết rồi, mọi người đợi gần một năm rồi mới nói.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Dù Sầm Dao không tiếp xúc với chú tư của Đình Lập nhưng cũng hiểu được lời này của ông ta thật sự quá mức.
Chẳng lẽ đang nói đồn cảnh sát là do Thương Đình Lập mở, nghĩ muốn lúc nào thả thì nói một tiếng là được.
Quả thật quá lố bịch.
Hai người yêu nhau luôn có cách nghĩ giống nhau.
Thương Đình Lập vốn đang ngồi trên sofa nhíu chặt mày, cười mỉa: "Chú tư cứ nói đùa.Đứa nhỏ? Đã là người ba mươi tuổi rồi mà còn là một đứa nhỏ, có phải phải chờ tới khi cậu †a bảy tám mươi tuổi mới rốt cuộc có thể nói cậu ta trưởng thành không? Chú tư, không phải cháu không cho cậu ta cơ hội, ngược lại cháu đã từng cho cậu ta rất nhiều cơ hội rồi.Nếu không phải vậy thì ngay từ lần đầu cậu ta ra tay với Dao Dao, cháu đã đưa cậu ta vào đồn cảnh sát"
"Nhưng mà, lúc đó cháu không phải đã chặt đứt một ngón tay của nó sao?"
Lời này của Thương Hiển rõ ràng là đang nhắc nhở.
Dù sao Sầm Dao cũng đang sống tốt, chuyện gì cũng không xảy ra, Thương Ngộ lại mất một ngón tay, vậy cũng quá không công bảng.
Thương Đình Lập đương nhiên nhận ra ý tứ của Thương Hiển, anh cảm thấy không có gì hay để giải thích.
Dù sao người cũng là anh tổng vào tù, bảo anh dẫn người ra, làm gì có chuyện tốt như vậy.
Sầm Dao thấy bầu không khí trở nên đông cứng, bước chân đang đi tới rẽ ngoặt, đi vào phòng giữ đồ.
Ở phòng giữ đồ, Sầm Dao cẩn thận bưng trái cây đã được bày trên đĩa ra, sau khi đặt xuống bàn kính thì ngồi xuống cạnh Thương Đình Lập: "Đây là đồ ăn vặt mới từ nước ngoài mang về, mọi người ăn đi, không cần khách sáo"
Ánh mắt Thương Dao hiện lên vẻ thèm thuồng, nhưng bà ta lại lập tức quay đầu không nhìn.
Phải biết rằng gần đây bà ta đang giảm béo, đồ ăn vặt gì đó đều là nhìn cũng không nhìn.
Vậy mà Sầm Dao lại cứ lấy loại bà ta thích ăn nhất ngay lúc bà ta vừa giảm cân xong.
Sầm Dao thấy mọi người không lấy, cầm một cái hộp rất cao bên cạnh qua.
Sau khi mở nắp, bên trong có những cái hộp nhỏ hình tròn có thể gỡ ra.
Sầm Dao bỏ một ít đồ ăn vặt vào từng cái hộp nhỏ đó.
Sau đó đẩy tới một người một cái.
Thương Dao không nhịn được trước, cầm túi mình đeo tới rồi đứng dậy, nói: "Trong nhà còn có chút chuyện, không ở lâu được.Đình Lập, người vợ này cháu tìm không tệ.Đây là quà gặp mặt của cô."
Thương Dao lấy một cái