"Không cần, là bệnh cũ thôi, mẹ tự lo được"
Lão phu nhân thấy con trai lo lắng, đương nhiên trong lòng cũng rất vui.
Nhưng bà cũng không muốn chuyển gánh nặng lên vai con trai.
Con trai đã phải bận rộn với chuyện công ty và chuyện nhà, nếu như lại đặt bệnh tật ốm đau của bà lên vai con nữa, chỉ e một ngày nào đó sẽ đè chết anh.
Bà đau lòng.
Thương Đình Lập nhìn sắc mặt của mẹ, biết ngay mẹ anh đang nghĩ cái gì.
Kiên quyết cầm điện thoại gọi đến một dãy số.
Đúng lúc này, Thương Ly Viễn vẫn ngồi bên cạnh không nói tiếng nào đột nhiên nhíu mày nói: "Thì ra bà cũng bị bệnh, tôi còn tưởng lần trước gặp được bà ở bệnh viện là do bà..."
"Ông tưởng tôi cố ý đi theo ông sao"
Lão phu nhân nhìn ông cười mỉa mai, ánh mắt hiện rõ sự trào phúng.
"Ông nghĩ nhiều rồi, tôi đã hơn năm mươi tuổi, không còn là cô gái nhỏ kết hôn với ông lúc trước nữa, trong cuộc sống của tôi có rất nhiều thứ quan trọng hơn ông nhiều, tôi không rảnh mà lãng phí thời gian đi theo dõi ông"
Mặt lão phu nhân rất bình tĩnh, trong mắt cũng trong sáng như một dòng suối, trong suốt thấy tận đáy.
Bây giờ trong lòng bà đã rất thông suốt xem nhẹ tất cả mọi thứ.
Thương Ly Viễn không ngờ người phụ nữ trước kia từng cãi nhau ầm ï với ông vì một người đàn bà khác bây giờ lại có thể rộng rãi khoan dung đến thế.
Là do tuổi lớn nên đã thông suốt, hay là do tất cả tình yêu trong lòng bà đã bị tiêu xài sạch sẽ rồi.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Không nghĩ ra được đáp án, nhưng lại không thể nào che giấu được cảm giác mất mát dâng lên trong lòng.
Cho dù Thương Ly Viễn có thế nào với Kiêu Dục Mẫn, trong đáy lòng ông ở một nơi sâu nhất không thể chạm vào luôn có một bóng người ông không thể nào quên được, trong suốt nửa đời người của ông, người phụ nữ đã ở cùng ông lâu nhất chính là bà vợ trước đang ngồi đối diện ông đây.
Kiều Dục Mẫn cũng đang nghe cuộc nói chuyện này dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua lão phu nhân.
Kiều Dục Mẫn rất chắc chắn rằng bà ta thật lòng yêu Thương Ly Viễn, trước kia bà cũng đã từng gặp qua lão phu nhân Thương vài lần, cũng từng thông qua lời đồn bên ngoài mà hiểu biết được lão phu nhân Thương là một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán đến thể nào, nhưng dựa vào mối quan hệ của hai người, cho dù có gặp thì cũng chưa hề nói với nhau câu nào.
Cùng yêu sâu đậm một người đàn ông, Kiều Dục Mẫn đương nhiên có thể nhìn ra được những lời lão phu nhân nói là thật hay giả.
Lúc trước khi gặp nhau, tuy chưa từng nói chuyện nhưng bà luôn có thể cảm giác được ánh mắt của bà ta nhìn thoáng qua bà, tuy chỉ thoáng qua rồi không có nữa, nhưng Kiều Dục Mẫn biết rõ chuyện này cũng không phải là ảo giác của bà.
Mà lão phu nhân ngồi trước mặt vẫn là người cũ, nhưng đã không còn để ý đến nữa rồi.
Không còn ánh mắt thăm dò đối với bà như trước kia nữa, chỉ còn lại vẻ trống rỗng, nhưng không biết vì sao Kiều Dục Mẫn lại rất hâm mộ bà.
Bởi vì cũng đều bị chồng ngoại tình như nhau, lão phu nhân vẫn có thể vui vẻ sống tiếp quãng đời còn lại, còn bà thì sao, bà vẫn cứ phải ăn nhờ ở đậu như một con người vô dụng.
Đã nhiều năm trôi qua, bà vẫn chưa hề trưởng thành một chút nào.
Chẳng trách ngay cả con gái cũng quên mất bà.
Kiều Dục Mẫn nở một nụ cười tự giễu.
Sầm Dao thấy không khí lại dân đông cứng lại, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cũng may đúng lúc này Thương Đình Lập đã cúp máy rồi bước đến: "Mẹ, lát nữa bác sĩ Lâm sẽ đến khám cho mẹ, mẹ cũng đừng giấu bệnh nữa, kiểm tra một chút, í† nhất cũng để cho con và Dao Dao yên tâm"
"Được rồi"
Lão phu nhân đương nhiên không nỡ từ chối ý tốt của con trai.
Huống chỉ con trai có thể khôi phục thái độ đối xử với bà như lúc trước, bà vui còn không kịp.
Một tiếng sau bác sĩ Lâm mới chạy đến.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái, gương mặt điển trai, là một bác sĩ rất trẻ.
Anh đeo ống nghe vào khám bệnh cho lão phu nhân xong, lại nói với Thương Đình Lập đã gọi anh đến: "Anh Thương,