Một cơn sóng cuộn trào mãnh liệt từng đợt, từng đợt kéo tới, khiến cô không thể chống đỡ, mờ mịt hoảng loạn.
Cơ thể ửng hồng, mặt cũng ửng hồng.
Cô túm chặt lấy quần áo của mình, nhưng như vậy cũng chẳng ích gì.
Đôi chân muốn khép lại nhưng đã bị cơ thể cao lớn của anh chặn lại.
Cô nóng nảy nói: “Thương Đình Lập, anh dừng tay, tôi có chồng rồi!”
Dường như đối với anh mà nói, lời nhắc nhở như vậy thật sự có hiệu quả.
Bàn tay to lớn đặt trên ngực cô của anh khựng lại.
Đôi mắt sâu thắm ngước lên, nhìn cô một hồi.
Sầm Dao hơi nhẹ giọng, quân bách nói: “Anh… bỏ tay ra đi”
Anh hiếm khi nghe lời, thật sự buông tay. Sầm Dao chống một tay lên vai anh, muốn trượt xuống khỏi sô pha. Nhưng mà, nơi đầy đặn vừa bị anh giữ trong lòng bàn tay, lại bị anh ngậm lấy.
Cô chống tay vào vai anh, chẳng những không chống cự được, ngược lại còn tự dâng mình vào miệng anh.
Thật sự là đòi mạng mài Cảm giác nóng ẩm ập tới, Sầm Dao rên rỉ, tay bấu chặt vào vai anh, ngón tay như muốn xuyên qua lớp áo ngủ, bấu vào da thịt anh.
Cô chưa từng trải qua cảm giác tỉnh táo mà lại ham muốn điên cuồng như lúc này, thân thể trở nên không nghe lời, rất xa lạ.
Giống như có thứ gì đó đang kéo cô lại, khiến cô trâm luân. Rất nhanh, tất cả lý trí của cô đều sắp bị đánh tan.
Cô bất lực đẩy vai người đàn ông, muốn nói lời từ chối, nhưng mà, môi vừa hé, thứ âm thanh phát ra mềm yếu chỉ khiến cô muốn chôn mình cho rồi.
Nóng quá…
Khó chịu quá…
Rõ ràng không muốn anh làm thế với mình, nhưng cảm giác xa lạ này hình như vẫn chưa đủ…
Cô sợ mình sẽ mất kiểm soát, sợ bản thân thật sự sẽ chìm đắm trong sự yếu đuối đáng xấu hổ này, chỉ có thể sống chết cắn chặt môi, răng cắn đến môi trắng bệch.
“Ba ơi, ba đang uống sữa à?”
Đột nhiên, một giọng nói ngây thơ mơ hồ vang lên.
Âm thanh này, không nặng không nhẹ. Nhưng trong đêm tối yên tĩnh thế này, vào thời khắc này, chẳng khác nào một quả bom.
Dưới lầu, cả hai người đều giật mình.
Hiện tại Sâm Dao muốn liều mạng với anh, không phải anh chết thì là cô.
Không phải anh nói, Thương Hựu Nhất tuyệt đối không thức dậy sao?!
Thương Đình Lập ngẩng đầu, dùng tốc độ nhanh nhất kéo quần áo trên người cô.
“Quay về phòng ngủ” Anh ra lệnh.
Giọng nói trầm thấp, lúc này nghe có chút đáng sợ.
Thương Hựu Nhất ôm gối ôm, chân trần đứng trên lầu, nhìn xuống hai người đang dính chặt nhau dưới phòng khách. Nhóc ngủ đến mơ màng, nhìn không rõ, chỉ ngáp một cái hỏi: “Ba à, ba đói rồi à, sao lại uống sữa?”
Thương Hựu Nhất có vú nuôi.
Trước đây uống sữa cũng giống như ba nhóc hiện tại.
Nhưng mà, nhóc lớn rồi cũng không uống sữa nữa. Ba nhóc cũng đã lớn rồi, sao lại cần uống sữa chứ? Tiểu Dao là vú nuôi à?
Thật kỳ lạ mài Sầm Dao không dám ngẩng đầu, mặt đỏ hơn bao giờ hết.
Cô cảm thấy cô điên rồi mới đồng ý cùng Thương Hựu Nhất ở đây đêm nay.
“Thương Hựu Nhất, bây giờ con lập tức về phòng ngủ!” Thương Đình Lập ra lệnh một lân nữa. Mặt anh cũng đen chưa từng thấy.
Thương Hựu Nhất có hơi sợ, cộng thêm nhóc cũng quá buồn ngủ. Cái miệng nhỏ lầm bầm, ôm gối ôm lảo đảo đi vê phòng.
Cửa “ầm” một tiếng đóng lại, Sầm Dao lập tức như bị châm một cái, bừng tỉnh dùng sức đẩy anh ra.
“Lưu manh! Khốn nạn! Lừa đảo!”
Cô mắng mấy tiếng, cũng không thèm nhìn anh, chỉ ôm quần áo của mình, tránh qua anh đi lên lầu.
Cô đi rất nhanh, đồ lót rơi xuống đất cũng không chú ý.
Toàn thân Thương Đình Lập căng cứng tới đau đớn, nhưng cũng không cản cô, quay đầu, nhìn theo bóng lưng vô, vừa đúng nhìn thấy chiếc quần lót ren rơi xuống đất, mở miệng gọi: “Sâm Dao”
“Tôi lên lầu thay quần