Nhìn vào số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình, Sầm Dao liền biết là ai.
Lần đầu Thương Hựu Nhất gọi cho cô thì đã dùng số điện thoại này.
Số điện thoại này rất dễ nhớ, chỉ nhìn một cái là có thể nhớ ngay.
Tuy cô không lưu lại, nhưng cũng biết là số của Thương Đình Lập.
Lúc này anh gọi điện thoại cho mình, Sầm Dao đoán thôi cũng biết đại khái là vì anh đã biết chuyện vừa rồi rồi.
Cô nghĩ, cảm thấy cần phải nói rõ ràng với anh, vì vậy liền bắt máy: “Alô, chủ tịch Thương”
“ “
_ Bên phía Thương Đình Lập im lặng một lúc, sau đó mới mở miệng hỏi: “Không sao chứ?”
Giọng nam nhẹ nhàng mà tràn đây dịu dàng. Sầm Dao chỉ cảm thấy lông ngực càng lúc càng rộn ràng, cô chỉ đáp: “Không sao”
“Xin lỗi” Giọng điệu của Thương Đình Lập rất thành khẩn.
Sầm Dao mím môi.
Cô không muốn thừa nhận rằng Thương Đình Lập là một người đàn ông tốt. Ngoại trừ thích giở trò lưu manh với cô ra thì không có gì đáng chê trách cả.
Nhưng, cũng chính vì vậy mà càng khiến cô không muốn tiếp cận anh.
Tránh để cho bản thân giống như những người phụ nữ khác, nảy sinh những ảo tưởng vô lý.
Lúc đó thì thật sự sẽ giống như lời ông Thương đã nói.
“Chủ tịch Thương, nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi thì sau này chúng ta nên hạn chế liên hệ đi” Cô phải nói cách nghĩ duy trì khoảng cách này với anh.
Thương Đình Lập trâm mặc.
“Tối qua tôi xuất hiện ở nhà anh, khiến anh hiểu lầm hoặc khó chịu, tôi xin lỗi. Nhưng tôi có thể đảm bảo với chủ tịch Thương rằng sẽ không có lần sau”
“Tôi khiến em khó chịu?” Cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“… Đúng vậy”
Cuối cùng sau một hồi im lặng thì cũng cúp máy.
Sầm Dao cầm điện thoại, nghe âm thanh “tút tút” lạnh lẽo mà nặng nề thở dài.
Một lát sau mới cất điện thoại.
Từ đó về sau, dường như Thương Đình Lập đã biến mất khỏi thế giới của Sầm Dao vậy.
Phảng phất như những chuyện xảy ra trước đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Sầm Dao vẫn thường nghĩ đến Thương Hựu Nhất. Mỗi khi nhìn thấy đứa trẻ cỡ tuổi cậu nhóc tì luôn nhớ tới nhóc. Thỉnh thoảng xem nghiên cứu về bệnh hen suyễn cũng sẽ nghĩ đến nhóc.
Rất nhiều lân nhịn không nổi muốn gọi một cuộc điện thoại cho nhóc, nhưng cuối cùng vẫn phải kìm nén.
Dùng cách nói của Thương Đình Lập, đó là con anh, không phải con của cô. Cô bỏ ra nhiều tâm sức sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Khoảng thời gian này, trong tay cô không có hạng mục mới, việc ở công ty cũng ít, vì vậy cô bắt đầu tìm phòng ở.
Tìm rất lâu, cũng không tìm được căn nào vừa ý.
Khương Oánh Oánh trực tiếp đến công ty giúp cô thu dọn đồ đạc: “Bất luận thế nào thì chị cũng phải đến chỗ em ở. Một cô gái như chị mà ngày ngày đều phải ở lại công ty, nhìn xem đáng thương đến mức nào.
Sâm Dao từ chối: “Đại tiểu thư à, em ở Bán Sơn Khu, có biết xa công ty chị cỡ nào không hả?”
“Thì sao chứ? Dù sao thì mỗi ngày em cũng phải đến đây đi làm, em đưa chị đi là được chứ gì” Khương Oánh Oánh nhìn cô: “Dao Dao, em hỏi chị nhé, chị vẫn luôn ở một mình như vậy, chị không cảm thấy cô đơn sao?”
Nói không cô đơn là giả.
Nếu không cô đơn, thì cần gì từ căn nhà đó dọn đến công ty chứ.
Khương Oánh Oánh thấy có cơ hội, lập tức thuyết phục: “Bây giờ chị đến ở với em không phải rất tốt sao? Anh em đã không muốn em ở một mình từ lâu rồi, cứ bắt em đến chỗ anh ấy ở, em đang không biết phải từ chối thế nào. Bây giờ chị đến ở với em, em có thể tiếp tục tự do rồi! Có chị bên cạnh, anh em sẽ yên tâm”
Khương Oánh Oánh ôm tay Sầm Dao, tiếp tục cầu xin.
Sầm Dao vốn có chút kháng cự với Bán Sơn Khu, nghĩ lại lại thấy sự kháng cự này hơi buồn cười.
Cô và Thương Đình Lập vốn không có gì, sao cô phải kiêng dè anh chứ, ngược lại càng giống như thật sự có