“Giống như chủ tịch Thương của các em?”
“Đúng vậy! Người giống như anh ấy, vừa đẹp trai và dịu dàng vừa phong độ! Nhưng kiểu đàn ông như vậy quá khó tìm, đến tận hôm nay em cũng chỉ thế qua có một người. Thật đáng tiếc, chủ tịch Thương của bọn em đã là của em rồi, chị không được giành anh ấy với em.”
Sâm Hoàn giống như đang ôm một bảo bối trong tay, muốn đi khoe khắp nơi, lại sợ khoe rồi sẽ bị người ta cướp mất, tâm tình thật phức tạp.
Sầm Dao nhìn dáng vẻ mới biết yêu của Sầm Hoàn, lại nghĩ vê người đàn ông đó, cảm giác trong lòng khó mà nói nên lời.
Rốt cuộc, rất khó đem hai người bọn họ gộp chung một chỗ.
Nhưng, nhắc đến mới nhớ, không biết tình trạng của Thương Hựu Nhất hiện giờ đã đỡ hơn chút nào chưa.
“Được rồi, con cứ mê muội chuyện của con, đừng đưa ra ý kiến mù quáng gì cho chị con” Lục Lị Lị cắt ngang lời Sâm Hoàn.
Sâm An nhìn Sâm Dao một cái, hỏi: “Con nói muốn ly hôn, phía Tử Ngang nói thế nào?”
Sầm Dao đáp: “Con đang nghĩ cách thuyết phục anh ta”
Lục Lị Lị tiếp lời: “Con cũng nghĩ kỹ Rốt cuộc, rất khó đem hai người bọn họ gộp chung một chỗ.
Nhưng, nhắc đến mới nhớ, không biết tình trạng của Thương Hựu Nhất hiện giờ đã đỡ hơn chút nào chưa.
“Được rồi, con cứ mê muội chuyện của con, đừng đưa ra ý kiến mù quáng gì cho chị con” Lục Lị Lị cắt ngang lời Sâm Hoàn.
Sầm An nhìn Sâm Dao một cái, hỏi: “Con nói muốn ly hôn, phía Tử Ngang nói thế nào?”
Sầm Dao đáp: “Con đang nghĩ cách thuyết phục anh ta”
Lục Lị Lị tiếp lời: “Con cũng nghĩ kỹ Sầm An nói: “Dạy bảo con gái cho tốt, sao bà lại nói đến tôi rồi”
Nói đến đây, lại nói tiếp: “Con có thể thuyết phục nó ký tên, chuyện con ly hôn, ba cũng không cản”
“Ừm. Trước tiên cần hai đứa gật đầu đã. Bằng không, nhà chúng ta cũng không biết lấy đâu ra ba trăm triệu nhân dân tệ đâu” Lục LỊ Lị tiếp lời.
Sầm Dao gật đầu, không nói gì nữa.
Điện thoại của Sâm Hoàn vang lên, cô ta hí hửng cầm điện thoại ra một góc nghe má, một lát sau trở lại, khuôn mặt có vẻ thất vọng.
Sầm Dao hỏi: “Sao thế? Giống y như cà tím bị phơi sương thế”
“Vốn dĩ bộ phận của bọn em hẹn tối này đến nhà chủ tịch Thương, đi thăm con trai chủ tịch Thương.
Cũng không biết là ai nói, hình như đứa trẻ bệnh không nhẹ”
Sầm Dao vừa nghe, tim liên đập liên hồi, vội vã nói: “Vậy em còn ở nhà làm gì, mau đi xem xem đi”
“Xem cái gì mà xem! Chủ tịch Thương nói rồi, một người cũng không được đến. Nghe nói, chủ tịch Thương không thích có người đến nhà, cũng không thích người khác móc nối quan hệ với anh ấy.
Haiz, phiên chết được! Chị, chị nói xem em còn có thể làm gì cho anh ấy?”
Sầm Dao không đáp lại.
Lục Lị Lị chau mày: “Tính cách của chủ tịch Thương các con sao lại kỳ lạ như vậy? Nghe qua thì không quá dễ sống chung. Sầm Hoàn, mẹ nói với con, con mau thu hồi tâm tư của con đi. Mẹ không thể thích một người con rể mang theo con trai lại còn không dễ sống chung”
“Tim con đều dành cho anh ấy rồi.
Mẹ không thích cũng phải thích, con chỉ thích anh ấy thôi”
Sâm Dao nhìn Sâm Hoàn, cô có thể nhìn ra được, nha đầu này là một lòng không đổi rồi.
Yêu càng sâu, đến một ngày bị cự tuyệt, thì tổn thương sẽ càng sâu.
Sầm Dao có một dự cảm chẳng lành.
Từ nhà họ Sầm đi ra, Sâm Dao nghĩ đến chuyện của đứa nhỏ, chung quy trong lòng vẫn hơi không nhịn được.
Cô cầm điện thoại, ấn vào số điện thoại của cậu nhóc. Nhưng vẫn tắt máy.
Quả nhiên Thương Đình Lập đã tịch thu điện thoại của cậu nhóc rôi. Qua nhiều ngày như vậy cũng không trả lại cho nhóc.
Sầm Dao buông điện thoại xuống, lái xe ra khỏi nhà sân nhà họ Sầm.
Điện thoại bỏ trên ghế lại đột nhiên reo lên.
“Dao Dao, chị đến đây đón em được không, em không lái xe tới”
Giọng của Khương Oánh Oánh từ điện thoại truyên đến.
Bên đó rất huyên