“Tôi rất buôn ngủ, tôi muốn đi ngủ”
Dứt lời, Sâm Dao lười biếng ngáp một cái.
Bộ dạng nhàn hạ này khiến Bộ Tử Ngang càng tức giận, bởi vì người phụ nữ này hồn nhiên không quan tâm đến phẫn nộ và chất vấn của anh ta.
“Sầm Dao, tốt nhất cô có thể bảo vệ anh ta, đừng để tôi tìm ra anh ta, nếu không, nhất định tôi sẽ khiến anh ta không sống nổi ở Bắc thành này!”
Câu uy hiếp kia của Bộ Tử Ngang, Sầm Dao nghe thấy, liếc người đàn ông bên cạnh, khóe môi cong cong: “Được, tôi rất chờ mong xem thử anh khiến anh ta không sống nổi thế nào”
Đưa mắt nhìn khắp Bắc thành, e rằng chỉ có Thương Đình Lập khiến người ta không sống nổi chứ chưa từng có ai dám khiến anh không sống nổi.
Hay nói cách khác, vẫn chưa có người nào đủ bản lĩnh khiến tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Thịnh không sống nổi.
Sầm Dao cúp điện thoại.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Cô nhìn sang Thương Đình Lập, hình như anh đã ngủ say, hô hấp đầu đều, không nhúc nhích gì.
Sầm Dao nắm chặt điện thoại trong tay, cẩn thận, yên lặng đợi rồi lại đợi.
Cơ thể cô cứng đờ thẳng tắp nằm giữa một lớn một nhỏ, cố ổn định hơi thở, sợ thở mạnh một chút sẽ đánh thức hai người bọn họ.
Đợi hồi lâu, cơ thể cũng cứng đến đau nhức, rốt cuộc, Sầm Dao xác định người đàn ông sẽ không tỉnh lại, cô quyết định ngồi dậy.
Sầm Dao cẩn thận nhẹ nhàng dời cái chân ngắn ngủn của nhóc con trên người mình xuống, dém chăn cho nó rồi định ngồi dậy.
Có điều, cô mới động đậy một chút thì bên hông đã nóng lên.
Sâm Dao còn chưa hoàn hồn thì người đã bị xoay lại, rơi vào vòng ôm vững chãi của người đàn ông.
Đối mặt với anh, hơi thở Sâm Dao nghẹn lại: “Thương Đình Lập…’ “Cứ đẩy tôi ra vậy sao, em phải bảo vệ tôi cẩn thận chứ”” Anh đột nhiên lên tiếng, có vẻ hơi buồn ngủ, giọng nói vừa khàn vừa gợi cảm cực kỳ.
Sầm Dao vừa sợ vừa cuống, hóa ra từ đầu tới cuối người đàn ông này vẫn chưa ngủ.
Mấy câu nhảm nhí ban nãy của cô với Bộ Tử Ngang, từng câu từng chữ anh đều nghe thấy hết rồi! Vậy mà nhịn được lâu như vậy.
Sầm Dao lúng túng cười gượng: “Chủ tịch Thương đâu cần tôi phải bảo vệ chứ? Mấy câu vừa nãy tôi chỉ nói linh tinh thôi, anh đừng để bụng.
Gương mặt áp vào lồng ngực người đàn ông, Sầm Dao cảm thấy đầu lưỡi mình xoắn hết lại, không biết ăn nói, đành phải dùng hai tay đẩy lồng ngực anh, cố gắng kéo dài khoảng cách với anh.
Thương Đình Lập mở mắt liếc nhìn cô một cái, đôi mắt vừa sâu vừa nặng nề, giống như một vòng xoáy, có thể cuốn người ta vào.
Sầm Dao bị nhìn đến mức cả người tự dưng nóng lên, theo bản năng muốn dời mắt, nhưng hai tay chợt bị nắm lấy, nhét vào trong chăn rồi vòng lên lưng của anh.
Dưới lòng bàn tay, thắt lưng rắn chắc của người đàn ông nóng hổi như lửa.
Trái tim Sầm Dao đập liên hồi, như bị điện giật muốn rụt tay lại, lại bị Thương Đình Lập nắm chặt.
“Đừng lộn xộn nữa, ngoan ngoãn ngủ đi, tôi sẽ không làm gì em”
Anh ghé bên tai cô mà nói, giọng nói kia như đảm bảo.
Hơi thở của phả vào bên tai cô.
Sầm Dao bị thổi tới lỗ tai run rẩy, cả người mềm nhũn.
“… Tôi phải về rồi” Cô cảm thấy nguy hiểm.
“Ừm” Anh thản nhiên đáp, hình như tóc của cô chọc trúng mặt anh, anh đưa cằm cọ vào mặt cô một chứa, đè tóc cô xuôi xuống.
Động tác thân mật như vậy, tự nhiên như thể anh đã làm trăm ngàn lần rồi vậy.
Sầm Dao miệng đắng lưỡi khô, chẳng dám nhúc nhích chút nào, hai tay trong lòng bàn tay của anh co lại: “Vậy bây giờ anh buông tôi ra, để tôi đi”
Bên dưới lớp chăn, tay của người đàn ông không hề buông lỏng.
Bàn tay anh to dày khiến tay cô có vẻ rất nhỏ, cảm giác giống như bình thường cô nắm tay Hựu Nhất.
Khi có anh, hình như cô cũng biến thành một đứa trẻ.
Hôi lâu sau, chỉ nghe anh thở dài: “Sáng mai tôi đưa em đi làm, tối nay ngủ trước đi”
Giọng nói của người đàn ông có chút mỏi mệt, có chút bất đắc dĩ.
Sâm Dao hoàn toàn không phải một kẻ lòng đồng tình bao ta, nhưng giờ phút này nghe anh nói vậy, cô lại cảm thấy hơi không đành.
Sầm Dao nhớ tưới chuyện Dư Phi nói anh đã không ngủ hơn hai mươi tiếng.
Động tác của cô dừng lại, quả nhiên người đàn ông bên cạnh đã nhắm mắt lại ôm cô ngủ.
Anh ngủ rất sâu, không làm bất kỳ chuyện gì với cô.
Sầm Dao thử vùng vẫy mấy