Sầm Dao vừa nghe đã đoán được việc ly hôn có tiến triển, nhưng vẫn có chút bất ngờ vì quá nhanh.
Cô vốn cho rằng phải chờ hai ngày nữa.
“Được, tôi đến ngay” Sầm Dao cúp máy, vội lái xe vê nhà họ Bộ.
Cả đường đi, mặt trời ngả vê tây.
Mặt trời lặn lan ra trên mặt biển, cả biển xanh nhuộm một màu đỏ cam.
Nhìn thấy khung cảnh mỹ lệ trước mắt, nghĩ đến bản thân rất nhanh sẽ được tự do, trong lòng Sâm Dao liền muốn lái nhanh hơn một chút.
Khi đến nhà họ Bộ, Nhậm Minh Huyên đang ngồi ở sô pha chờ cô.
Ngồi bên phải bà ta là một người đàn ông trẻ tuổi, đeo mắt kính, mặc u phục phẳng phiu, vừa nhìn đã biết là luật sư.
Sầm Dao đặt túi xuống, ngồi xuống đối diện Nhậm Minh Huyên.
Nhậm Minh Huyên liếc cô một cái, đẩy một tập tài liệu đến trước mặt cô: “Nếu không có vấn đề gì thì nhanh chóng ký đi! Tôi nhìn cô đến phát chán rồi”
Sầm Dao thầm nghĩ, như nhau cả thôi.
Cô trực tiếp lật đến trang cuối cùng của tờ thỏa thuận, thấy cột chữ ký của cả hai bên đều trống trơn.
Cô ngẩng đầu nhìn Nhậm Minh Huyên: “Anh ta không ký?”
“Cô vội cái gì? Cứ ký đi?”
Nhậm Minh Huyên cầm điện thoại ấn một dãy số.
Bà ta chờ một lát, điện thoại có lẽ đã được kết nối, bà ta thay đổi thái độ, giọng điệu trở nên dịu dàng: “Tử Ngang, con mau về đi.
Mẹ vẫn đang chờ con đói Nhanh lên! Mười phút nữa có thể về tới không? Được”
Sầm Dao nhìn vào thỏa thuận ly hôn.
Nội dung cũng không có vấn đề gì.
Nhậm Minh Huyên không có gì khác ngoài bảo vệ tài sản của nhà họ Bộ, cho nên đại bộ phận các điều khoản đều nhấn mạnh đến tính độc lập của tài sản, một xu tiền của nhà họ Bộ cũng không thuộc về Sầm Dao.
Sầm Dao đối với những điều khoản này cũng không có phản đối gì.
Đặt bút xuống muốn ký tên.
Đầu bút vừa mới đặt lên chỗ ký tên, đã nghe thấy một tiếng hỏi lạnh lùng: “Sao cô lại ở đây?”
Bộ Tử Ngang đã vê.
Vừa tiến vào, nhìn thấy Sâm Dao và mẹ mình ngôi đối diện nhau, anh ta đã có một dự cảm không lành, khẽ cau mày lại.
Sầm Dao làm như không nghe thấy, ký tên xong mới đáp lại anh †a: “Anh cũng qua ký tên đi”
“Đúng, nhanh chóng qua ký tên đi.
Ký xong thì đưa đến cục dân chính ngay, mẹ đã nhờ bạn bè làm ở đó chờ rồi, bây giờ vẫn còn kịp” Nhậm Minh Huyên nhìn đồng hô.
Bộ Tử Ngang vừa nghe thì đã hiểu ra.
Khuôn mặt lạnh lùng sải bước qua, nhìn vào tập tài liệu trước mặt hai người, hia chữ “ly hôn” trực tiếp đập vào mắt làm anh ta đau đớn.
Lật đến trang cuối cùng, chỉ thấy ở đó đã có chữ ký của Sầm Dao.
Không biết sự không cam tâm từ đâu ra, anh ta giơ tay xé nát tờ thỏa thuận.
Sắc mặt Sâm Dao lạnh lùng.
Nhậm Minh Huyên quát lên: “Con làm gì vậy hả?”
“Đi theo tôi” Bộ Tử Ngang nắm lấy tay Sầm Dao kéo đi.
Sầm Dao vùng khỏi tay anh ta: “Buông tôi ra”
Nhưng sức lực của Bộ Tử Ngang rất lớn, Sầm Dao vốn không thể vùng ra được.
Cổ tay trắng như tuyết bị anh ta nắm đỏ một mảng.
Nhậm Minh Huyên chặn trước mặt Bộ Tử Ngang: “Tử Ngang, lẽ nào bây giờ con vẫn không muốn ly hôn?”
“Không muốn!” Bộ Tử Ngang nặng nề nhả ra hai chữ, nói năng mạnh mẽ.
“Sao con lại không muốn ly hôn chứ?!” Nhậm Minh Huyên trong lòng khó chịu vô cùng, chỉ vào Sâm Dao: “Người phụ nữ này có gì tốt chứ? Cô ta đem tiền của con đi nuôi trai bao, con còn muốn cô ta, Tử Ngang, sao con lại hô đồ như vậy?!”
Lời nói của bà ta đã chạm đến lòng tự trọng của Bộ Tử Ngang.
Sắc mặt anh ta càng lạnh lùng hơn, lạnh giọng trả lời: “Mẹ, đây là chuyện giữa vợ chồng con, không có liên quan đến mẹ! Sau này, không cần mẹ lo cho bọn con! Cũng không cần gọi Sâm Dao tới đây! Thỏa thuận ly hôn, con không ký!”
“Con..” Nhậm Minh Huyên thở hổn hển, lấy tay vuốt ngực: “Mẹ thật sự bị con làm tức chết mài”
Bộ Tử Ngang cũng không giải thích nhiều, kéo Sầm Dao ra ngoài.
Anh ta kéo cô lên xe mình, tự tay thắt dây an toàn cho cô.
Sầm Dao muốn xem xem người đàn ông này muốn làm gì, nên cũng không chống cự, chỉ ngồi yên chờ anh ta lái xe khỏi nhà.
Cả đoạn đường sắc mặt của anh ta luôn rất kém.
Hơi thở nặng nhọc.
Dường như rất tức giận.
Sầm Dao