Sầm Dao vừa mới sắp xếp xong thông tin đăng ký của công ty thì điện thoại bắt đầu điên cuồng đổ chuông.
Cô bắt máy, đưa đến bên tai.
Âm thanh của Sầm Hoàn truyền ra từ điện thoại: “Chị, chị đến đón em được không?”
Ở bên cô ấy huyên náo ồn ào, âm thanh không được rõ ràng.
Nếu không có nghe nhầm thì có lẽ là đang ở quán bar.
Sầm Dao nhíu mày: “Em uống say rồi à?”
“Chị qua đón em đi” Sầm Hoàn ợ một tiếng.
Ngay sau đó, ở bên cạnh liền truyền đến giọng một đám đàn ông: “Sầm Hoàn, tiếp tục uống đi chứ! Gọi điện thoại làm cái gì hả?”
Tim Sầm Dao nảy lên một nhịp: “Em đang ở đâu? Gửi địa chỉ cho chị”
Sầm Hoàn mơ hồ nói ra một địa chỉ không rõ ràng, điện thoại “tút” một cái rồi cúp máy.
Sầm Dao không còn chút buồn ngủ nào, vội vàng thay bộ đồ ngủ trên người xuống, trong lòng như lửa đốt.
Khương Oánh Oánh đang ở trong bếp rót nước, nghe thấy động tĩnh, tò mò hỏi: “Trễ như vậy chị còn đi đâu?”
“Chị đi đón Sầm Hoàn, con bé uống không ít rồi”
“Sao lại bảo chị đón? Nhà chị không có tài xế à?”
“Có lẽ là không muốn người nhà lo lắng.
Chị đi một lát rồi về”
Khương Oánh Oánh gật đầu: “Chị nhớ tự chú ý an toàn”
Sầm Dao lấy chìa khóa xe, lái xe đến quán bar mà Sầm Hoàn nói.
Khi cô đến nơi, Sầm Hoàn đã bất tỉnh nhân sự.
Cô bé nằm trên ghế sô pha, xung quanh là một đám nam nữ ồn ào.
Sầm Dao đi qua, vỗ vào mặt cô: “Sầm Hoàn, tỉnh lại!”
Sầm Hoàn miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Sầm Dao, dang tay ôm lấy cô: “Chị, em uống đến khó chịu luôn”
“Bây giờ chị đưa em về” Sầm Dao đỡ Sầm Hoàn dậy.
“Ê, chờ đã” Bước chân của Sầm Dao bị người ta chặn lại.
Một đám thanh niên tóc nhuộm vàng, xăm trổ đầy tay.
“Chị gái à, chị còn nợ chúng tôi hai ly rượu chưa uống xong.
Không uống hết thì không được đi”
Sầm Dao nhíu mày, cầm điện thoại lên: “Tốt nhất là bây giờ các người tránh ra, bằng không, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay”
Nhưng còn chưa quay số thì điện thoại đã bị lấy đi.
“Cảnh sát? Cô báo thử cho tôi xem xeml”
Một cậu trai tóc vàng lắc lắc điện thoại, dưới ánh mắt lạnh lùng của Sầm Dao, cầm điện thoại Sâm Dao bỏ vào trong ly rượu.
Điện thoại ngay lập tức bị sập nguồn!
Sầm Dao sờ điện thoại của Sầm Hoàn, nhưng lúc này điện thoại của cô lại không biết đã biến đâu mất.
Trước mắt đúng là gọi trời trời không thưa, gọi đất đất không dạ mà.
Cô kéo Sầm Hoàn ra phía sau: “Nói đi, rốt cuộc các người muốn thế nào?”
“Đơn giản thôi! Uống hết rượu, chúng tôi sẽ không làm khó cô nữa” Cậu trai tóc vàng rót một ly rượu lớn.
Sầm Dao có chút bực mình Sầm Hoàn đã vô cớ chọc vào loại người này, muốn la rầy cô vài câu, nhưng nhìn thấy cô co rúm lại sau lưng mình, dáng vẻ sợ hãi vô lực, cuối cùng cũng không nói gì.
Chỉ cầm ly rượu lên, một hơi cạn sạch.
“Bây giờ có thể đi chưa?”
“Không tệ, chị gái thật can đảm.
Đi đi” Một đám người cuối cùng cũng chịu nhường đường.
Sầm Dao nhặt điện thoại của mình từ trong ly rượu lên, đỡ Sầm Hoàn đi.
Càng ra đến bên ngoài càng cảm thấy bản thân không ổn.
Cả người đều quay cuồng như đang đứng trên mây vậy.
Hơn nữa, không chỉ có vậy, trong người cũng càng lúc càng phát nóng, giống như có một đám lửa đang không ngừng thiêu đốt cơ thể.
Nóng quá.
Miệng đắng lưỡi khô.
Ra khỏi quán bar, gió lạnh thổi vào mặt, cô cũng không cảm thấy đỡ hơn chút nào.
Thật khó chịu!
“Hai người không sao chứ?” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Sầm Dao mơ mơ hồ hồ, cảm thấy trước mặt có một người đang đứng, nhìn thì có chút quen mắt.
Ánh mắt dán chặt vào chiếc bông tai mà người thanh niên kia đeo, cô chợt nhớ ra người này.
Không phải là em trai của Thương Đình Lập – Thương Ngộ à?
“Cậu… cậu Thương” Sầm Hoàn chào hỏi.
“Đã uống say thành thế này rồi!”
Thương Ngộ gọi cho tài xế của mình: “Giúp tôi đưa vị tiểu thư này về: Người anh ta nói đến là Sâm Hoàn.
Sầm Hoàn được tài xế của Thương Ngộ chở đi.
Sầm Dao không yên tâm về con người của Thương Ngộ, muốn đi theo.
Nhưng mà, hai chân vừa chuyển động, cả người liền như muốn ngã xuống đất.
“Không sao chứ?” Eo cô bị một bàn †ay ôm lại.
Hơi thở của Thương Ngộ thổi vào tai cô.
Cô liền cảm thấy nóng, ánh mắt thất thần.
Lý trí nói với cô, cô phải đẩy người đàn ông này ra, nhưng mà, hai tay lại không kiểm soát được, hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Thương