Sầm Dao cảm thấy lời này của Thương Đình Lập nghe ra rất kỳ lạ, giống như anh và cô không phải ở Thiên Thượng Nhân Gian ngày hôm đó mới quen biết, mà giống như anh đã sớm có dự tính trước với mình vậy.
Nhưng cô chắc chắn rằng bản thân đã hiểu lầm rồi.
Cô có thể khẳng định mình trước giờ chưa từng gặp qua anh, người đàn ông như Thương Đình Lập, chỉ cần gặp qua một lần, thì rất khó để người ta quên được.
“Chủ tịch Thương, chúng ta đều bình tĩnh chút đi.” Sầm Dao luôn là một người bình tĩnh, chỉ là, ở trước mặt Thương Đình Lập tỉnh thoảng mất đi kiểm soát. Nhưng lúc này, cô nhất định phải giữ cho đầu mình tỉnh táo: “Hiện giờ quan hệ của anh và tôi không rõ ràng, nếu như có một ngày, anh phát hiện anh vẫn muốn cưới Điền Điềm, anh bảo tôi phải làm sao đây?”
Thương Đình Lập khẽ nhíu mày.
“Trực tiếp bỏ rơi tôi, giống như chỉ đang chơi đùa thôi ư?”
Dường như anh rất không vui đối với giả định này của cô. Mày cau lại, môi mỏng mím chặt, thậm chí không thèm bác bỏ.
“Hoặc là thật sự tôi vẫn có chút sức hút, lỡ như lúc anh và Điền Điềm kết hôn, anh vẫn không ghét bỏ tôi. Tôi không nhanh như vậy bị anh bỏ rơi, sau đó, tôi làm người thứ ba xen vào giữa anh và Điền Điềm?”
Thương Đình Lập nhìn cô sâu xa.
Sầm Dao nhìn không hiểu ý anh, cô nói nhiều như vậy nhưng anh chỉ nhìn cô, nửa lời cũng không nói.
Sầm Dao cảm thấy bản thân đang tự biên tự diễn, có chút không chịu nổi, cuối cùng, chỉ rũ mắt, mở miệng: “Anh cho tôi xuống xe đi!”
Tay Thương Đình Lập rời tay khỏi hông cô. Ngón tay đột nhiên nâng cằm cô lên, nhân lúc cô đang ngẩn ngơ, hôn lên môi cô.
Nụ hôn rất sâu.
Sâu đến như muốn đem cô nhập vào trong người mình vậy.
Sầm Dao bị hôn đến hơi đau, khẽ rên một tiếng, hai tay chống vào vai anh, vô thức muốn đẩy anh ra. Nhưng còn chưa dùng lực, môi anh đã rời khỏi môi cô.
Ánh mắt anh thâm trầm, không biết có phải vì vừa uống rượu hay không, đáy mắt như phủ một màn sương mỏng, khiến cô không thể hiểu nổi anh.
Chỉ nghe anh khàn giọng thì thầm: “Xuống xe đi.”
Sầm Dao liếc anh, đáy lòng có hơi chua chát khó chịu. Nhưng mà, cô cũng không chần chừ, mở cửa xe bước xuống.
Dư Phi đang đứng bên ngoài hút thuốc, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại.
Sầm Dao nhìn anh một cái, anh nhẹ gật đầu, ánh mắt không có chút biểu cảm nào.
Sầm Dao cũng giả vờ trấn tĩnh đi lên lầu.
Bước vào tòa nhà, cô dừng chân lại. Quay đầu, nhìn về phía chiếc xe đã biến mất giữa màn đêm, trong lòng hơi hốt hoảng.
Cô tự biết những cảm xúc này làm sao mà có.
Nhưng không phải không thể chịu đựng được, không phải sao? Cứ thế này kết thúc vấn vương với anh, còn lúc rơi vào không thể thoát ra được lại nói chuyện kết thúc với anh.
Sầm Dao lên lầu, Khương Oánh Oánh mở cửa cho cô. Quan sát cô một hồi, cười nói: “Dao Dao, chị vừa làm chuyện xấu phải không?”
Toàn thân Sầm Dao không còn sức, mệt mỏi dựa vào sô pha, nhắm mắt, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Nghe thấy lời Khương Oánh Oánh, cô mới mở mắt ra: “Chuyện xấu gì chứ?:”
Hai tay Khương Oánh Oánh chống vào lưng ghế sô pha cạnh đầu cô, từ trên nhìn xuống cô, ngón tay lướt qua môi cô: “Không những trang điểm mà môi cũng hơi sưng. Rất kịch liệt nha!”
Sầm Dao không phủ nhận.
Nụ hôn cuối cùng của Thương Đình Lập rất sâu.
Tuy rằng không có nói rõ, nhưng Sầm Dao cũng cảm nhận được, anh thật sự cũng đồng lòng với lời cô nói, đồng ý cùng cô kết thúc sự vấn vương này.
“Nghĩ gì vậy?” Bàn tay Khương
Oánh Oánh giữ cằm cô: “Dao Dao, chị vẫn đang nhớ hương vị nụ hôn với Thương Đình Lập à?”
“Anh ấy có vợ chưa cưới, em biết không?” Sầm Dao đột nhiên hỏi.
Khương Oánh Oánh khịt mũi: “Là cái cô Điền Điềm đó?”
“Em cũng biết?”
Khương Oánh Oánh ngồi xuống cạnh Sầm Dao: “Nghe anh em kể thôi, anh em nói, là do hai nhà ước định. Tập đoàn Nguyên Thịnh là một tập đoàn rất phức tạp, Thương Đình Lập trẻ như vậy đã ngồi lên được vị